“Bởi vì em là Nhân Mã …”

*Note: Vốn bài viết này để tham dự một cuộc thi á, cơ mà sau khi nhìn form đăng ký thấy nhiều bước quá, tui đã quyết định không tham gia nữa haha. Đăng lên đây để lưu trữ.

*Note 2: Tiêu đề nom rất giống mấy cái tiêu đề truyện teenfic 3 xu ngày xưa đúng không? Haha, tui cố ý đó.

*Note 3: Nhân vật trong bài chỉ là giả tưởng.


Ánh Tuyết , 26 tuổi, làm việc tại Hà Nội. Ở cái tuổi của cô, bạn bè cùng trang lứa đều đã lũ lượt kết hôn. Bố mẹ cô đâm sốt ruột, âu cũng bởi thói quê, ra ngõ vào nhà đều chạm mặt họ hàng, người quen, thấy con cái nhà người ta yên bề gia thất rồi lại nhìn nhà mình, sao có thể không lo lắng cho được. 

Nếu là cô những năm mười tám, đôi mươi, cô chắc hẳn sẽ tìm một công việc ổn định ở quê nhà, kiếm một người đàn ông tàm tạm, đạt mục tiêu năm 25 tuổi sẽ kết hôn, an phận thủ thường sống đến cuối đời. Cô từng nghĩ với một Cự Giải điển hình như mình, cô hẳn sẽ thấy vui thích với cuộc sống chăm lo gia đình, chồng con hơn là lao vào thương trường giành giật lấy một chữ đứng. Cô đã trải qua những năm học của một Cự Giải điển hình: hướng nội, trầm tính, thích ở nhà, ưa hoài cổ, yêu gia đình, thầm thương trộm nhớ một Thiên Yết và cũng chỉ dừng ở mức thầm thương trộm nhớ mà thôi. Cự Giải rất dễ bị thu hút bởi một Thiên Yết, cô nhớ lại những gì mình đã đọc trong cuốn sách dạy chiêm tinh. 

Khi cô bước sang tuổi 25 trong sự ngỡ ngàng của bản thân, cô lại cảm thấy cô không muốn đi theo cái giấc mơ “an phận thủ thường” đấy nữa. Cô đã có dịp đi du học 1 năm ở nước ngoài, cô đã nhìn thấy một thế giới mà cô chưa từng thấy trong đời. Có những con chim, chẳng hạn như chim hoàng yến, nếu đã được nuôi quen trong lồng thì dù có thả nó ra, nó cũng sẽ bay trở lại “căn nhà” quen thuộc đó. Cô cảm thấy kỳ lạ, bởi dù là một Cự Giải nhưng vào cái thời điểm cô bay ra khỏi lãnh thổ Việt Nam đó, cô lại càng muốn được đi nhiều nơi hơn nữa, thấy nhiều thứ hơn nữa. Cô không ghét bỏ căn nhà của mình, hoàn toàn không, nhưng cô cũng không muốn trở thành một người phụ nữ bị vây hãm bởi người chồng “tàm tạm”, bởi cơm nước con cái. Một thời gian sau, cô biết đến thuật ngữ “bản đồ sao” và khi thấy mình có mặt trăng là “Nhân Mã”, cô đã à lên. Cô là một Cự Giải nhưng mang trái tim Nhân Mã, ai có thể giam giữ một con ngựa muốn tìm thảo nguyên cơ chứ? 

Ánh Tuyết lựa chọn làm một công việc trái với ngành học của bản thân, một công việc đòi hỏi sự sáng tạo liên tục, sự am hiểu rộng rãi trong nhiều lĩnh vực. Một công việc thú vị nhưng đầy tính bất ổn (nếu so sánh với độ ổn định của những công việc viên chức nhà nước). Càng tiếp xúc với nhiều khía cạnh cuộc sống, làm việc với những con người ở các giai tầng khác nhau trong xã hội, cô lại thấy mình “lạ”. Cô không thấy mình giống một Cự Giải lắm, cũng không hẳn là một Nhân Mã. Chỉ trong vài năm sau khi làm trái ngành, cô nhận ra mình không giống bất cứ một cung hoàng đạo nào. Không phải cô thấy mình là một “người đặc biệt”, có cái gì đó ưu việt hơn người khác mà là cô thấy mình càng ngày càng bình thường, bình thường đến mức nhìn nhận bất cứ một quan điểm, cách nhìn của người khác chỉ là của họ mà không phải “đặc thù một nhóm người” nào đó. Một người rất thành công trong ngành công nghệ nói rằng một người chỉ thành công khi nào họ trả lời được câu hỏi “Tôi là ai?”, “Tôi sống để làm gì?”, “Tôi muốn làm gì ở thế giới này?”. Cô cảm thấy sẽ thật là ấu trĩ nếu như cô trả lời “tôi là một Cự Giải mang trái tim Nhân Mã”. Có bao nhiêu người trên thế giới này tên là Ánh Tuyết, là một Cự Giải mang trái tim Nhân Mã chứ? Thử tưởng tượng ai đó sẽ đọc bài điếu văn bên mộ cô rằng “chúng ta tới đây để gửi lời tạm biệt đến một cô gái Cự Giải mang trái tim Nhân Mã”. Chao ôi, cô kỳ vọng vào một người bạn hay một ai đó sẽ đến nói rằng “cô ấy đã làm rất tốt. cô ấy đã sống một cuộc đời tươi đẹp”. Một cái nhãn dán lên cá nhân khi đặt trong viễn cảnh đau buồn nhất thì sẽ chẳng là cái đinh gì hết. 

Sẽ có rất nhiều người vẫn sẽ đi tìm đến Chiêm Tinh hoặc bất cứ bộ môn Huyền Bí nào để tìm lấy một đầu mối, sự trấn an trước tương lai, hoặc đơn giản là để giải trí. Thậm chí, ngay cả khi cô tự nhận thức bản thân đã dùng bao nhiêu năm để “dán nhãn” lên mình, cô cũng sẽ vui vẻ xem Tử Vi hoặc hôm nào buồn buồn thì xem Chiêm Tinh hôm nay. Nhưng cô sẽ xem theo kiểu cho vui, cái nào tốt thì mình vui, cái nào không tốt thì mình cứ nghe rồi để đấy. Đôi khi nếu ta dùng một tư thái không để ngoại cảnh kiểm soát ta thì ta sẽ thấy mọi thứ ở một trạng thái khác. Cũng giống như lúc tải một file máy tính, nếu ta không nhìn thấy thời gian tải đếm ngược thì dù file tải mất 30 phút có khi ta cũng chẳng có cảm giác gi. Nhưng nếu ta thấy thông báo còn 1 tiếng, ta sẽ cảm thấy khó chịu, không muốn chờ đợi nữa.  Ắt hẳn đây cũng là cảm giác tương tự khi nhìn đèn giao thông đếm ngược 30 giây. Ta vô thức chú trọng vào từng giây đếm ngược đó và ta thấy khó chịu khi mãi không đến cái giây mà ta kỳ vọng. Lời phán đẹp cũng được, phán xấu cũng được, ai có thể đảm bảo tương lai sẽ nhất định xảy ra như vậy. Trong Huyền Học xưa nay chẳng phải có câu “Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều” hay sao, đến “lý trí” như Toán học còn có biến sao thì cuộc đời một người như thế nào? Suy cho cùng, tạo được biến số hay không vẫn là ở mình. 

Nếu trước đây, Ánh Tuyết có thể giải thích lý do chưa muốn kết hôn là “bởi vì là một Nhân Mã nữa …” thì giờ đây cô chỉ đơn giản nói với mọi người là “Đang tìm một người thích hợp”.  Dẫu biết nó chỉ là cái lớp ngoài cho lý do “chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của việc kết hôn” nhưng cô biết hầu hết mọi người sẽ dễ dàng “thấu hiểu” lý do “Đang tìm một người thích hợp” hơn. Có một điều mà cô cảm thấy đau lòng khi nhận ra là cô không thể hoàn toàn mặc kệ lời lẽ của người khác, và ở một mức nào đó có những điều cô dần bị “đồng hóa” chấp nhận theo lối suy nghĩ của đám đông. Chẳng hạn như việc cảm thấy không có son thì không thể ra đường vậy. Rời bỏ khỏi cái nhìn “một Cự Giải có trái tim Nhân Mã”, cô không muốn bản thân nhìn nhận hôn nhân cần thiết chỉ bởi vì mọi người thấy nó cần thiết. Có thể một ngày nào đó cô sẽ cảm thấy hôn nhân là một cái gì đó mà mình muốn trải qua, hay cô muốn cùng ai đó kết hôn. Trước khi ngày đó đến cô không vội. Nếu nó đến thì cô sẽ đón nhận. Nếu nó không đến thì sao, vậy cũng chẳng sao. Chẳng lẽ cô phải khóc lóc, bi lụy vì không có cái gọi là “một gia đình, một vợ một chồng, hai con” hay sao. Chẳng lẽ không kết hôn thì cô không sống được sao. Hoặc thậm chí, nói thô tục hơn, chẳng lẽ thiếu một người đàn ông thì cô không sống được hay sao. Nếu đổi một cách nhìn khác kiểu triết học, “deep” hơn thì chẳng phải mỗi người đều một mình đến thế giới này rồi một mình rời đi hay sao. Mẹ cô từng nói bà cảm thấy tủi thân cho cô vì đến giờ cô vẫn chưa kết hôn, cô chỉ có thể cười trừ bởi cô biết bà nói vậy là đang đứng trên góc độ một người mẹ lo lắng cho con mình. Nhiều khi, đổi một cách nhìn là có thể nhẹ nhõm lòng. 

Dù sao thì, không ai biết biến số tương lai của mình là gì nhưng cái người ta có thể làm là chuẩn bị: chuẩn bị cả vật chất và tinh thần, tâm trí và nhận thức cho tương lai.

Thư gửi người yêu của mình

Gửi người yêu của mình,

Vậy là cậu sắp thêm một tuổi nữa rồi. Cậu thật giỏi khi đã bước tiếp đến được đây. Cậu thật tuyệt vời khi tồn tại trên thế giới này. Lúc nào, bất kể nơi đâu, mình đều sẵn sàng nói cho cậu biết rằng: mình thương cậu. Và rằng ngay cả khi đơn độc trên cõi đời này, mình sẽ luôn thương cậu. Vì mình là cậu, vì cậu là mình. Chúng mình sống vì nhau. Và mình luôn thương cậu.

Cảm ơn cậu rất nhiều khi đã chăm chỉ tập yoga trong hơn một năm qua. Mình đã khỏe lên rất nhiều rồi. Đã bao tháng rồi và chỉ số huyết áp của chúng ta vẫn luôn duy trì ở mức 110/80, thật tuyệt vời, cậu biết đấy. Cảm ơn cậu đã vì mình mà đi ngủ sớm, vì mình mà tập dậy sớm, vì mình mà rèn cách thở, vì mình mà tập cách ăn nhai kỹ. Cảm ơn cậu đã vì mình mà luôn học cách giải tỏa xả stress, cách vui vẻ, cách yêu đời mỗi ngày. Cảm ơn cậu vì mình mà đã trở nên tuyệt vời hơn, à không, mình nên nói là vì CHÚNG TA mới đúng chứ nhỉ.

Có thể cậu sẽ cảm thấy ôi mình lại già thêm rồi trong khi chưa làm được gì nhưng mình muốn nói với cậu là cậu đã tuyệt vời hơn rất nhiều. Chắc chắn. Cậu đã gặp được rất nhiều người, đã trải qua rất nhiều chuyện, và dầu ở một góc độ nào đó, chúng mình đã trưởng thành lên rồi đó. Mình biết cậu đã trở nên dịu dàng hơn với thế giới này. Mỗi ngày được sống, mỗi ngày mở mắt ra còn có thể ngắm nhìn bầu trời thật là tuyệt vời. Ôi mình không nhớ đã nói bao nhiêu từ tuyệt vời nữa. Mình tin là cậu của hôm nay là phiên bản tốt hơn so với lúc trước.

Mình biết cậu rất mạnh mẽ. Chúng mình còn rất nhiều chuyện muốn làm, vậy nên cậu đừng sợ nhé. Dẫu có chuyện gì xảy ra, mình vẫn sẽ luôn ở đây với cậu. Dẫu cả thế giới này quay lưng chống lại chúng ta, mình vẫn sẽ luôn bên cậu. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình dung túng cậu. Mình ở đây để nhắc nhở cậu đừng bao giờ quên tâm hồn tuổi 18 của chúng ta. Chúng ta sẽ không trở thành người mà chúng ta từng ghét. Chúng ta sẽ không đi ngược lại quy tắc sống của chúng ta. Mình tin là như thế. Bởi mình ở đây là để luôn nhắc nhở cậu điều đó.

Trên tất cả, mình thương cậu.

Trên tất cả.

Người mãi bên cậu.

Một cách khác để nói nhớ

Tác giả: comuaxuan

Không repost dưới mọi hình thức. Xin cảm ơn

Nhân vật: Hisoka x Illumi (Hunter x hunter)

Tag: soft, fluff, present from me to my birthday.

***

Giũ đi lớp phấn trang điểm, gội bỏ lớp keo tóc, Hisoka lại thành một gã đàn ông quyến rũ một cách “chuẩn mực”. Bình thường thì hắn không phải không hấp dẫn, ngược lại đằng khác với chiều cao một mét tám mươi bảy, thân hình cân đối săn chắc, gương mặt ưa nhìn, hắn thuộc top những chủ tầng đẹp trai ở Đấu trường trên không. Tuy vậy, cũng là lúc bình thường, tức là lúc hắn mang bản mặt chú hề và lớp cánh kỳ dị, sự đẹp của hắn không thể cứu vãn được cái sự biến thái của hắn.

Khoác lấy chiếc áo ngủ, hắn sải chân bước đến ô cửa kính kéo dài đến sát đất. Thành phố bên dưới về đêm rực rỡ ánh đèn tự hào với sự không ngủ của nó. Đã quá nửa đêm, Hisoka không có hứng ra ngoài tìm vật ” đùa giỡn” hôm nay. Chi bằng gọi một ả đến vừa làm tình vừa ngắm cảnh đêm coi như giết thời gian, hắn nghĩ.

Đấu trường trên không là nơi điên rồ, tàn dã với kẻ yếu nhưng với những kẻ mạnh như các chủ tầng thì đãi ngộ nơi đây cực kỳ tốt. Chưa đầy một phút sau khi Hisoka nhấc điện thoại phòng liên hệ với nhân viên quản lý, giọng nữ nhân viên vang lên: “Thưa ngài, ngài có yêu cầu gì ạ?” – “Cho một cô đến phòng ta là được rồi”, hắn nói, chực chờ dập máy. Tức thì, nữ nhân viên lại hỏi: “Ngài có yêu cầu đặc biệt gì về đối tác không ạ?”. Hisoka hầu như không có sở thích đặc biệt nào về mặt này. Với hắn thì cứ thân hình bốc lửa là hắn duyệt, còn mặt tròn hay méo, tóc ngắn hay dài thì hắn chẳng quan tâm. “Không.” Hắn đáp gọn lỏn rồi cúp máy. Hiển nhiên Đấu trường trên không sẽ không làm hắn thất vọng.

Một ly rượu vang hảo hạng. Và một cô nàng nóng bỏng sẽ đến sau một lúc nữa. Đêm nay sẽ bớt nhàm chán đây, hắn vừa ngồi vắt chân trên chiếc ghế sô-pha được đặt trước khung cửa dài vừa nhâm nhi vị ngọt của rượu nho trong miệng. Tiếng điện thoại lại reo, cắt đứt cảm hứng “lãng mạn” đang chực chờ bộc phát bên dưới hắn. Hắn mà biết ả nhân viên nào gọi dai đến thế hắn nhất định sẽ giết chết ả. Ngay ngày mai, à không ngay hôm nay, ngày mới đã sang được một lúc rồi. Nhưng rồi hắn chợt nhận ra không phải điện thoại phòng đang kêu mà là điện thoại của hắn đang rung chuông. Hắn quả thật muốn giết chết phiên bản Hi-đặt chuông điện thoại trùng điện thoại phòng-soka. Vươn tay lấy điện thoại đang điên cuồng réo ở chiếc bàn sau lưng, hắn thấy màn hình đen trắng hiển thị “Illumi”. Như một phản xạ tự nhiên, hắn ngay lập tức nhấn nút nghe.

“Ưm~, Illu, tôi nghe~”

Phải mất một lúc sau Hisoka mới nghe được giọng nói lành lạnh, đều đều như tụng kinh.
“A, Hisoka, anh khỏe không?”

Hắn đơ mất vài giây để nhận ra Illumi đang cố gắng bắt đầu một cuộc hội thoại thông thường.
“Illu, em có thể bắt đầu một cuộc hội thoại với bất kỳ điều gì, miễn là đối phương không phật ý. Em hiểu không?”

“Ừ, thế anh khỏe không?”

Hẳn là việc hắn không phật ý khiến Illumi tiếp tục đeo bám chủ đề này. “Em cứ đến thăm tôi là biết tôi khỏe hay không mà~”

Illumi không đáp lại. Nếu như mặt đối mặt thì chí ít hắn có thể đoán được đôi phần Illumi đang nghĩ gì trong đầu. Bây giờ thì bảo hắn nghe tiếng thở đều đều ngàn năm như một này mà đoán thì hắn bó cả tay lẫn chân. “Illu, em còn nghe không?”

“Còn.”

“Em im lặng làm tôi tưởng em đang ngủ chứ.” Cũng chẳng mất gì, hắn đoán bừa một lý do. Hắn chưa muốn kết thúc cuộc nói chuyện hiếm hoi từ Illumi.

“Tôi đang nghĩ nên nói gì với anh vì tôi thấy anh vẫn khỏe re.”

“Ví dụ như em có thể nói về việc hôm nay làm gì, ăn gì, có chuyện gì vui không. Mà lại nói đến ăn, tôi nghe nói ở Yorknew có một nhà hàng mới mở rất được. Tên là gì tôi cũng quên mất rồi, ở tầng 121 nhìn ra phía biển, vừa có đồ ăn ngon vừa có thể ngắm mặt trời mọc nha~.”

“Ồ. Anh mà cũng có nhã hứng ngắm mặt trời mọc?”

“Có nha ♡. Những cái mỹ đều tuyệt vời. Mỹ cảnh, mỹ nhân, và tất nhiên là mỹ “thực””. Hắn nhớ đến những trái xanh trong vườn nhà hắn. Có trái ngây ngô, có trái ngang tàng không kém hắn, trái nào cũng đầy tiềm năng. Cơ mà các trái xanh của hắn vẫn còn cần “tắm nắng”, “chăm bẵm” nên hắn tạm kìm nén mong muốn nghiền nát chúng lại. Hắn nghĩ đến mỹ nhân, và hắn chợt cảm thấy nếu người sắp đến tóc dài, mắt đen thì thật tuyệt. Hắn liếm mép đầy thèm thuồng.

“Ồ”. Illumi không mặn không nhạt đáp.

“Nếu em thích thì để tôi dẫn em đi. Đương nhiên là tôi mời ♡.”

“Tôi nghĩ giờ anh không rảnh cho việc này.” Không hiểu sao hắn có thể thấy một Illumi khó chịu trước mặt. Chắc là hắn say rồi.

“Hử?” Hắn cẩn thận hỏi lại.

“Có người gõ cửa phòng anh kìa.” Hắn giật mình vì quên mất việc mình đã gọi một ả đến chơi đùa đêm nay. “Nếu anh có khách để tôi cúp máy.”

“Ấy, đừng lạnh lùng thế chứ, Illu. Em đợi tôi một lát.”

Nói đoạn, hắn đặt điện thoại lên ghế rồi ra mở cửa. Không phải tóc dài, mắt đen mà là tóc vàng xoăn tít, mắt xanh. Hắn từ chối mắt xanh đang chớp chớp bằng đúng một câu, rồi đóng sầm cửa lại.

Thật may cho hắn, Illumi không tuyệt tình đến mức cúp máy. Không những vậy, đối phương còn rất hợp tác hỏi hắn đang làm gì. Hắn cảm thấy có chút thành tựu.

“Đang nói chuyện với em này~.”

“…”

“Đang uống rượu vang và ngắm cảnh đêm. Illu, trăng hôm nay rất đẹp đó~” Nhấp một chút rượu như nuốt cả trăng. “Còn em?”

“Ở nhà. Ừm. Trong phòng tôi.”

Illumi không nói gì thêm nên Hisoka cũng không hỏi. Hisoka là một kẻ thức thời, hắn sẽ không đả động đến việc nhà của Illumi nếu Illumi không muốn nói. Nhà là tử huyệt của Illumi, hắn còn chưa muốn đấu với Illumi. Ít nhất là trong tương lai xa xa thì vẫn chưa muốn.

Hắn quay sang nói về những chuyện rất chi là chẳng ra làm sao. Như là việc hôm nay hắn đã giết chết kẻ thách đấu mà không cho tên đó cơ hội khoe ra bản lĩnh chỉ bởi vì hắn thấy nó quá chướng mắt. Cái mái tóc đen dài và đôi mắt đen trên gương mặt một kẻ hỡm hĩnh, yếu ớt thật làm hắn chán ghét. Hắn chẳng nói cho Illumi vì sao hắn thấy chán ghét, hắn chỉ đơn thuần kể hắn đã phi bài kín mặt cắt hết tóc tên đó và khoét cả hai mắt hắn. Illumi cũng rất phối hợp, “Ừ” mỗi khi hắn tường thuật và “Ồ” mỗi khi hắn nhấn nhá vào chi tiết nào đó.

Và rồi chẳng hiểu sao hắn lại quẹo câu chuyện sang giấc mơ hôm qua của hắn. Hắn mơ thấy hắn mặc bộ đồ làm vườn lang thang giữa sa mạc. Hắn chẳng thèm tìm nước, hắn tìm các trái xanh. Trớ trêu thay, chẳng có ai ở sa mạc ngoài hắn. Hắn chạy năm trăm dặm sang trái rồi năm trăm dặm sang phải rồi lại trái rồi lại phải. Thế mà không có lấy một mống nào, có khốn hắn không chứ. Illumi ồ hẳn hai lần.

Và hắn chợt thấy khát. Đồng hồ điểm chuông ba hồi khiến hắn nhận ra mình cứ nói thế chuyện với Illumi gần hai tiếng. Hắn đã bỏ việc chơi đùa với một cô nàng nóng bỏng dưới ánh trăng chỉ để ngồi đần trên ghế này nói chuyện điện thoại. Và thậm chí chỉ như nói chuyện độc thoại một mình. Hắn bỗng thấy chán.Một Illumi đang hưởng thụ “không khí gia đình ấm cúng” lại đi làm phiền hắn vào đêm khuya thanh vắng như thế này. Hắn cần một lý do chính đáng cho việc này. Nếu Illumi thực sự chỉ đơn giản gọi điện nói chuyện phiếm với hắn, hắn nhất định sẽ tặng cậu vài, à không, vài vài lá bài cho lần gặp tiếp.

Như thể nhận ra được sự thay đổi cảm xúc của hắn, giọng nói Illumi vang lên từ cõi xa vắng: “Hisoka?”

“Này, Illu, em” hắn ngưng một chút rồi nói “rốt cục gọi cho tôi có chuyện gì?”. Nếu có cô ả nào bên hắn lúc này thì hẳn ả sẽ sợ phát khiếp khi thấy cái sát khí của hắn. Hắn nheo mắt lại nhìn thứ nước sóng sánh ánh vàng của cái ly trên tay.

Đầu dây bên kia im lặng. Với Hisoka thì hắn không để ý đến khoảng thời gian lặng lẽ kéo dài này. Cái hắn cần là câu trả lời. Mà hắn thì không ngại chờ đợi.

“Tôi không ngủ được.” Chiếc ly trên tay hắn khẽ nứt vỡ làm chất lỏng chực chờ tóe ra ngoài.

Ngưng một lúc, thanh âm lạnh và đều lại vang lên. “Chỉ là tự dưng muốn nghe thấy giọng anh.”

Sát khí quấn quanh căn phòng tức thì tan biến. Hisoka đơ người ra, hắn thấy hắn trong gương đang mở mắt to hơn thường lệ.

Phải mất đến một phút sau, hắn mới tìm lại được khả năng nói của mình.

“Illu”

“Ừ” Vẫn là cái chất giọng đều đều ấy vậy mà bây giờ với hắn chẳng khác gì thứ chất lỏng đang chảy ra từ chiếc ly vỡ trên sàn. Hắn khát.

“Illu~”

“Ừ” Hắn càng thấy cái tiếng ừ này đáng yêu rồi.

“Em nhớ tôi à?”

Hắn ngỡ tưởng hắn sẽ phải chờ một lúc lâu nhưng không, chỉ vài phút sau, sóng điện đã truyền đến tai hắn thanh âm. Lần này không phải là lời đáp ừ nữa mà là tiếng ừm phát ra từ giọng mũi.

Tóc dài đen nhánh, mắt to tròn, làn da trắng nhợt. Cổ họng hắn khát khô như lúc hắn lạc trong sa mạc ở cơn mê. Tuy vậy, lần này thì hắn biết tìm trái ngọt ở đâu.

Ngay lúc Hisoka đang chuẩn bị đặt phi thuyền bay đến núi Kukuru thì Illumi cất tiếng. Sau bao nhiêu năm quen nhau, Hisoka đã nhiều lần trải nghiệm việc bị dội gáo nước lạnh. Ấy vậy mà, hắn vẫn không rút kinh nghiệm.

“Hisoka, nếu anh định đến nhà tôi thì từ bỏ ý định đấy đi.”

“Tại sao~? Tôi muốn gặp em mà ♡.”

“Rất tiếc phải báo với anh là cả bố, ông nội và cụ cố tôi đều có nhà.”

“Ồ.” Nghe có vẻ đầy thách thức. Hắn thích.

Illumi thẳng thừng nói. “Anh đánh không lại.”

Tổ hợp combo này thì đúng là hắn khó đánh lại. Nhưng hắn là một kẻ săn tìm kẻ mạnh, sợ khó mà lui không phải tác phong của hắn. Hắn cảm thấy danh dự bị tổn thương.

“Em nghĩ thế?”

Illumi ừ đáp. Và trước khi lửa giận của hắn bùng lên, Illumi lại dập tắt nó.

“Tôi không muốn thấy anh bị thương.” Câu nói chưa dừng ở đó. “Vì người nhà tôi.”

Đêm nay hắn bị mỹ nhân của hắn chơi đẹp. Cơ mà hắn không cảm thấy bực tức tẹo nào. Quả là hệ điều khiển mà, bị xoay vần mà vẫn thấy thoải mái thế này.

“Thôi được rồi. Thế giờ sao nào~. Em nhớ tôi như thế, tôi phải làm gì đây~.”

“…”

“Illu~”

“Kể chuyện đi. Tôi muốn nghe kể chuyện trước khi ngủ.”

Chuyện? Hắn trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Tôi kể chuyện cổ tích cho em nha.” Hắn cũng muốn trêu người đẹp tóc dài.

Không để người kia phản bác, hắn dùng chất giọng trầm của mình bắt đầu câu chuyện. “Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng đất nọ, có một nàng công chúa xinh đẹp với mái tóc đen dài….”

The star

Tác giả: comuaxuan

(Phần hai)

***

“Một triệu nha. Bớt một xu cũng không bán.”

Chó đẻ. Peyote rủa lên. Dù cây đàn này có vẻ sở hữu lời nguyền rủa mạnh, rất hữu ích cho việc tập luyện của gã nhưng một triệu thì đúng là chó thật.

“Nhãi con. Mày tính ăn cướp ban ngày hả. Hoặc là 10 peso cây đàn này hoặc là mày giao nó ra cho tao mà không nhận được đồng nào.” Peyote hằm hè trong khi tay thủ sẵn trên dây đàn.

“Người ăn cướp giữa ban ngày là ông anh mới đúng.” Hao tiếp tục cười thiếu đánh.

Peyote tức mình muốn cho thằng nhãi này một bài học đã, sau đó sẽ cướp lấy cây đàn sau. Hắn lướt nhẹ dây đàn thì từ mặt đất ngoi lên hàng chục cầu linh hồn tỏa ra oán khí, chực chờ xông đến cắn xé ba người đối diện.

Hao vuốt cằm gật gù xem chiều hài lòng lắm.

Tiếng đàn chuyển sang réo rắt, tiết tấu mạnh hơn. Lũ cầu như được ra lệnh bay hết về phía Hao.

Khi chỉ cách Hao một mét thì lũ cầu đồng loạt ré lên. Một ngọn lửa bao trùm lấy chúng, thiêu rụi tất thảy trong nháy mắt.

Peyote kinh sợ nhìn thằng nhãi trước mặt. Hắn không phải đối thủ của nó, nhưng hắn cũng rất thích cây đàn kia. Peyote đành ngậm ngùi chia tay cây đàn (theo cái cách mà gã cho là thế) rồi bỏ đi không nói một lời.

“A” Hao thốt lên.

“Ngài dọa chết hắn rồi”. Luchist nói. “Chúng ta có nên đuổi theo hắn không?”

“Không phải là ngươi bảo ta dọa chết hắn rồi sao. Đuổi theo nhỡ hắn chết thật thì ta bắt đền ngươi hử?”

“Haha” Luchist không có vẻ gì lo lắng cả mà hỏi: “Thế giờ chúng ta làm gì?”

“Dọn hàng đi. Đi ăn rồi tối ta với ngươi đi gặp hắn.”

Luchist cũng như Opacho sẽ không hỏi thêm những câu tỉ dụ như: đi đâu, tại sao hay vì sao ngài biết. Cả hai đều đã quá quen với cách kết thúc câu chuyện này của Hao.

Đêm đó, Opacho vừa ăn tasco dưới tàng cây vừa ngắm sao. Ngài Hao và bác Luchist đã đi đến một nơi gọi là quán bar để gặp người hồi chiều. Ngài Hao bảo với em đó là nơi không sạch sẽ nên muốn em ở lều trông lều. Opacho là bé ngoan nên Opacho sẽ nghe lời ngài Hao. Em thầm nhủ.

Opacho uống một cốc sữa nóng rồi em quyết định đi ngủ. Không biết có phải vì đã quen với việc nằm cạnh ngài Hao hay vì lạ nước lạ cái mà em không sao ngủ nổi. Em chợt nhớ ra người ta hay đếm cừu nếu mất ngủ. Cơ mà em đếm đến con cừu thứ 35 vẫn chưa ngủ được. Chắc là bởi vì có quá ít cừu trong đầu mình. Em chắc mẩm như thế. Mình phải đếm cái gì có thật nhiều mới được. Em thật may mắn làm sao vì đêm nay trời quang em có thể nhìn ngắm hàng ngàn vì sao.

“Một ngôi sao, hai ngôi sao” Opacho nằm đắp chăn trên đệm cỏ mà lẩm nhẩm. “Bảy ngôi sao, ô cái này giống cái thìa quá kìa. A, mình đang đếm đến đâu rồi. Thôi đếm lại vậy. Một ngôi sao, hai ngôi sao,…, mười lăm ngôi sao, mười sáu ngôi sao, mười bảy ngôi sao,…” Các vì sao thật đẹp! Tiếng đếm em nhỏ dần rồi em chìm vào giấc mơ.

Em mơ thấy muôn ngàn hồng sắc tía, những đồng cỏ bát ngát thuở xuân kỳ, sóng biển rì rào lấp lánh nắng ban trưa, những triền núi ruộm lên màu lá đỏ, làn khói tỏa nơi căn nhà nhỏ chốn hoang vu.

Em mơ thấy mình là con chim, là chiếc lá, mình là bông hoa tỏa ngát hương thơm, rồi trở mình em lại thành làn gió, vương vấn ôm cây cỏ mọi ngả đường.

“Là shaman king là như này ạ?”. Em nghe thấy giọng mình nhưng không thấy tay chân mình đâu. Ôi, em quên, giờ em đã là làn gió đây rồi.

“Không chỉ như thế đâu Opacho. Khi ta là shaman king, ta là hiện thân của trái đất, trái đất là hiện thân của ta. Mọi thứ Opacho gặp đều có linh hồn ta trong đó. Ta ở khắp mọi nơi trên thế giới này.” Tiếng ngài Hao văng vẳng đâu đây nhưng em lại không thấy bóng ngài. “Khi đó ta vẫn sẽ ở bên bảo vệ Opacho. Ta sẽ là ngọn gió, là cỏ cây, là chim muông dõi theo Opacho khi Opacho lớn lên, khi Opacho lấy chồng sinh con,khi Opacho già nua, và khi Opacho chết đi chính ta sẽ đến đón Opacho.”

“Ngài Hao ở bên mọi người nhưng có ai ở bên ngài Hao không ạ? Như thế ngài Hao không phải sẽ cô đơn lắm sao.”

“Ta là cả hành tinh này, sao có thể cô đơn được chứ.” Em nghe thấy tiếng ngài Hao cười nhưng em chắc chắn đấy không phải tiếng cười vui.

Em lại nghe thấy tiếng mình nói. “Cả hành tinh, tức là to lớn như mặt trăng và mặt trời ý ạ?”

“Đúng rồi đó. Giống như mặt trăng và mặt trời Opacho thấy hàng ngày vậy”.

“Opacho có thể làm mặt trăng hoặc mặt trời không? Như thế mỗi ngày Opacho đều có thể ở bên ngài Hao hoặc là cả ban ngày hoặc là cả ban đêm.”

“Ồ.Được đó. Cơ mà thay vì mặt trăng hay mặt trời ta thích những vì sao hơn.”

“Vậy…vậy thì, Opacho sẽ trở thành một ngôi sao của ngài Hao. Khi ngài Hao trở thành shaman king, Opacho sẽ ngày ngày ở bên ngài Hao, ngài Hao nhất định sẽ không cơ đơn đâu.”

“Vậy hơn 400 năm sau của ta đành phải nhờ Opacho chiếu cố rồi.”

Ôi, hóa ra thời gian qua đi, đến cả em cũng đã không nhớ rõ câu chuyện năm xưa. Em chỉ nhớ em đã luôn muốn làm ngôi sao của ngài Hao còn lý do tại sao em cũng không nhớ rõ nữa. Hồi đó em còn thơ bé lắm lắm, mà lúc còn thơ bé lắm lắm như thế thì em như thế nào nhỉ. Ôi. Em cũng quên mất rồi.

Em lại mê mang trong mộng mị. Lần này em mơ thấy mình là một con cừu đang đứng giữa trời tuyết lạnh. Rồi khi em đang co ro lẩy bẩy, em bỗng rơi vào một vòng tay ấm áp. Thật ấm. Và có mùi mới quen thuộc làm sao. Em cuộn mình lại, rồi an tâm say giấc.

Đêm khuya, trăng cũng đã gác trên đầu núi. Hao nhẹ nhàng bế đứa nhóc vào lều. Đêm đó, chính hắn cũng say giấc nồng. Thư thái, không mộng mị.

***

Hết.

Oneshort này coi như quà mừng sinh nhật Hao và Yoh đi. Với tui, dù Hao ác với nhiều người nhưng Hao đối với Opacho là cực kỳ dịu dàng, cực kỳ chăm sóc. Không những thế, Hao cũng sẽ dạy dỗ Opacho rất chu đáo. Hai người giống quan hệ cha con vậy, dù người cha này là cụ ồn 1000 tuổi đột lốt đứa trẻ 13, 14 tuổi.

The star

The star

Tác giả: Comuaxuan

Fic dựa trên nguyên tác của Takei senseu. Mọi nhân vật thuộc về tác giả, nội dung fic thuộc về mình. Fic chỉ được đăng tải trên wordpress và wattpad của tác giả. Không chấp nhận mọi hành vi repost lên trang khác. Xin cảm ơn.

***

(Phần 1)

Opacho chưa bao giờ được đi xa đến như vậy.

Lần đầu tiên em đi khỏi phạm vi một ngôi làng là hồi em còn bé bé lắm. Ấy là ngôi làng nơi em xuất hiện trên thế giới này. Cơ mà Opacho không bao giờ muốn trở về đó nữa. Dù cho hiện tại em không nhớ rõ ràng ngôi làng đó ở đâu hay như thế nào nhưng chỉ cần nghĩ đến thôi nó luôn làm em cảm thấy bức bối và toàn thân lạnh buốt .

Lần thứ hai rồi tiếp tiếp tiếp tiếp (bao nhiêu lần tiếp em cũng không nhớ nữa) theo nữa, em biết được rằng hóa ra người ta có thể di chuyển mà không cần dùng chân. Em sẽ ngồi cùng ngài Hao trên ghế sau, bác Luchist sẽ lái cái thứ gọi là ô tô. Ngồi ô tô vui lắm, vừa không bị ướt nước mưa vừa có thể nhìn ngắm thỏa thích bao nhiêu thứ bên ngoài. Thường thì bác Luchist sẽ mở nhạc, em sẽ dán mắt vào cửa kính nhìn mải miết vào những tòa nhà gạch, những ngọn đèn đường, những cây thường xuân bò trên tường, những hàng tiêu huyền, những đồng cỏ bát ngát, v.v, và rồi khi đã chán với cảnh sắc bên ngoài thì em sẽ nhìn hình ảnh ngài Hao đang ngủ được phản chiếu trên cửa kính. Sau đó là ngủ thiếp khi nào không hay.

Cơ mà lần này khác hẳn mọi khi. Em được ngồi trên máy bay bay qua đại dương rộng lớn. Opacho không thể ngồi yên nổi. Em trầm trồ với mỗi đám mây bay qua.
“Những chú chim quả là hạnh phúc, ngài Hao nhỉ?”
Hao đang liu diu mắt thì nghe thấy tiếng Opacho gọi mình.
“Hử?”
Opacho có vẻ rất quen thuộc với điều này. Em dang tay lại một lần nữa và làm điệu bộ như chim bay.
“Những chú chim thật là hạnh phúc ạ!”
“Sao Opacho nghĩ vậy?”
“Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bao điều lạ lẫm và tuyệt vời như thế. Những chú chim là sinh vật hạnh phúc ạ!”
Và rất nhiều trong số chúng sẽ chết vì kiệt sức, hoặc tệ hơn bị bắn chết khi mà chưa hoàn thành được cuộc hành trình của mình, Hao thầm nghĩ.
“Opacho muốn trở thành một chú chim sao?” Hao hỏi.
Opacho cũng sẽ lắc đầu như mọi khi, như khi Hao hỏi con bé có muốn làm bông hoa hay bác bán kem không, rồi Opacho sẽ cười thật tươi và trả lời bằng giọng non nớt của đứa trẻ lên năm.
“Opacho không muốn làm một chú chim. Opacho muốn làm một ngôi sao của ngài Hao.”
Đứa bé ngốc. Hao cười “ừa” rồi vỗ nhẹ đầu cô bé như mọi lần, sau đó để em tự chơi tiếp trò chơi ồ à với các đám mây của mình.

Chuyến bay hạ cánh ở một nơi mà ngài Hao gọi là Mexico. Kỳ thực ngài Hao còn nói cái tên dài lắm nhưng Opacho không nhớ được.Không sao, tên cũng chỉ là cái dùng để phân biệt thôi. Opacho cứ nhớ những thứ mà mình thích ở nơi đây là được.
Vùng đất này rộng lớn vô cùng, mênh mông vô tận toàn cát là cát. Thời tiết nóng bức, gió thổi mang theo cát cuộn thành từng vòng. Opacho ngồi trên vai ngài Hao nên không biết rằng nền cát bên dưới bỏng rát chân. Em chỉ biết nơi này trời xanh như biển vậy, không một gợn mây, cát vàng và có những cây có gai. Đó là cây xương rồng. Ngài Hao bảo với em như thế. Những cái gai vốn là lá của nó. Chính không khí khắc nghiệt khiến nó thay đổi bản thân để duy trì sự sống. Ra là có cả những cái lá hình như cây kim tồn tại trên đời này. Suy nghĩ của em nhanh chóng chuyển sang việc ngài Hao thật giỏi quá, và rằng đến cả chuyện này mà ngài ý cũng biết.
“Chà, tiếp theo chúng ta làm gì đây ngài Hao?” Bác Luchist hỏi.
Hao đưa tay lên vuốt cằm rồi híp mắt cười. Đoạn Hao ngước đầu lên hỏi Opacho. “Opacho có muốn thử làm người bán hàng rong không?”
Người bán hàng rong là gì nhỉ. Em thấy người bán những que kem sẽ gọi là người bán kem, bán hoa quả sẽ gọi là người bán hoa quả. Bán hàng rong thì lạ quá, em chưa thấy thứ đồ gì gọi là “rong” cả. Em tò mò thật đấy cơ mà nếu trở thành người bán hàng rong thì…
“Không đâu. Opacho chỉ muốn làm ngôi sao của ngài Hao thôi.”
“Chúng ta chỉ làm thử thôi. Opacho cũng rất muốn biết người bán hàng rong làm gì đúng không?”
Bác Luchist cũng nói “chỉ là giả vờ thôi, không phải thật đâu nhóc.”
Em hỏi ngài Hao. “Có thật là không phải thật không ạ?”
“Ừ, chỉ thử thôi. Opacho có muốn không?”
Nếu là giả vờ thì không sao hết. “Muốn ạ! Opacho sẽ giả vờ làm người bán hàng rong!”

Địa điểm cho trò chơi giả vờ làm người bán hàng rong là ở khu chợ trong thị trấn. Thị trấn này tồi tàn hơn rất nhiều những thị trấn mà Opacho từng đi qua. Nhà cửa trong trấn bằng gỗ, chỉ cao một đến hai tầng. Nơi cao nhất là nhà thờ nguyện. Có nguyên hẳn một ngọn tháp đồng hồ ở đó. Trong trấn chỉ có một bệnh xá, một trường học, một khách sạn cùng vài ba quán ăn. Khu chợ là một bãi đất trống mà ở đó người ta mắc một, hai cái bạt to lên mấy cột gỗ tạm bợ để thể hiện là cũng là cái chỗ tránh mưa tránh nắng. Ngài Hao chọn một chỗ ở rìa ngoài chợ rồi (không biết từ một góc nào đó) ngài lôi ra một lốc chùm chìa khóa, sáu bảy con búp bê mắt to gần bằng mặt trong khi tóc dài bù xù, một chục bình gốm sứ mà ngài bảo là thu thập ở trung quốc, dăm ba thanh kiếm xuất xứ Nhật Bản, vài chồng sách được nhặt nhạnh từ vài nước khác nhau, một cây sáo cũ và một cây đàn ghi ta.
“Bán hàng rong hiểu đơn giản là thích cái gì thì bán cái đấy đó Opacho”
“Ngài Hao thích những thứ này ạ?” Em nhìn đống đồ trước mặt.
“”Bảo bối” của ta đấy.” Ngài Hao vừa tung tẩy cây sáo vừa nói.
Bảo bối nghe thật quan trọng làm sao! Opacho thầm nghĩ. “Opacho cũng muốn làm bảo bối của ngài Hao nữa.”
“Không phải Opacho muốn làm ngôi sao của ta sao?” Hao cười nhăn nhở.
Opacho nhăn nhó mặt mày. Trở thành ngôi sao của ngài Hao là ước mơ của em, cơ mà bảo bối nghe cũng rất quan trọng nữa. Em nghĩ lung lắm, cơ mà nghĩ không ra.
Hao nhìn con bé mặt mày nhăn nhó, tay nắm chặt vạt áo mà nín cười. “Để trở thành ngôi sao của ta thì còn phải tập luyện nhiều lắm. Trước đó, Opacho có thể làm “bảo bối” cũng được.”
“A! Có thể làm cả hai ạ.”
“Đúng rồi đó~” Hao híp mắt cười tinh nghịch.
“Ngài Hao biết thổi sáo sao?” Luchist thấy cuối cùng mình cũng tham gia cuộc hội thoại được rồi.
“Ừ, ta biết một chút.”
“Ngài Hao giỏi quá!” Opacho lại la lên.
Hao vừa xoa đầu Opacho vừa nói: “Nếu Opacho thích bao giờ có dịp ta sẽ dạy cho.” “Opacho thích lắm!!!” Rồi chợt nhận ra điều gì đó, em hỏi: “Chúng ta có cần rao hàng không ngài Hao?”
“Rao hàng à” Hao quay sang bảo Opacho. “Opacho rao hàng nhé!”
“Rao như nào ạ?”
“Ừm, để ta xem nào. Được rồi, cứ nói “mua đi, mua đi! Xin mời đến mua!” là được.”
Cái này thì dễ!
Sau đó, trong buổi trưa hè, tại khu chợ đìu hiu, vẫn lanh lảnh vang tiếng mời mua hàng của đứa bé nhà ai đó.
Mãi đến chiều muộn mới có một người đứng trước mặt bọn họ. Một người đàn ông với kiểu tóc cạo 1 bên, mặc áo choàng có họa tiết đẹp mắt.
“Ông bán những thứ này sao?” Gã hất hàm hỏi Luchist. Có vẻ gã nghĩ đây là người bán hàng rong dắt theo hai đứa nhóc.

“Ông anh muốn mua gì nào~” Hao đon đả cười. “Chỗ chìa khóa này tụi tui bán 1 peso một chùm. Búp bê thì 5 peso một con. Sách tui bán theo cuốn, toàn bộ đều là hàng xách tay đồng giá 3 peso một quyển. À còn chỗ kiếm này là sản phẩm thủ công từ thợ lành nghề Nhật Bản đấy. Mà tui là nom anh như dân nghệ thuật thế này chắc không thích mấy thứ đao kiếm máu tanh này nhể. Đây. Mấy cái bình này. Ông anh nom có tinh xảo không-”
“Tao muốn cái đàn kia.” Gã mất kiên nhẫn thực sự. “Mày bán bao nhiêu?”
Gã thấy thằng nhóc giơ một ngón tay ra trước mặt mình.
“Mười peso?”
Nó cười.
“Một trăm?”
Nó vẫn cười.
“Chó thật! Đừng bảo tao mày bán một nghìn.”
Điệu cười ngày một sâu hơn rồi gã nghe thấy tiếng thằng oắt.
“Một triệu nha. Bớt một xu cũng không bán!”

Tác phẩm cho đến 31/12/2019

Các tác phẩm đã đọc từ 1/1/2019 đến 31/12/2019

Năm nay mình đã chuyển hướng sang đọc những tác phẩm kinh điển và khá dày nên số lượng sách đọc không nhiều như năm trước nhưng chất lượng thì hơn hẳn. Ngoài ra, mình cũng sẽ ghi chú lại lượng fanfic GGSS (của Harry potter).

  1. Bố già – The god father, Mario Puzo (bản dịch của Ngọc Thứ Lang, nhà xuất bản Đông A).

Muốn đọc “Bố già” thì phải đọc bản dịch của Ngọc Thứ Lang, cũng như muốn coi Holmes bản tiếng Việt thì phải mua bản của nhà xuất bản Đông A vậy. Mình chỉ có thể nói chất lượng bản dịch là tuyệt vời, nội việc dịch cái tên “the god father” thành  được “bố già” cũng đã thấy đỉnh rồi. Bản thân mình cũng hay ham hố dịch fic nên cũng biết công việc dịch thuật (nhất là dịch tác phẩm văn học) là rất khó. Tuy vậy, Ngọc Thứ Lang đã rất thành công trong việc chuyển tải tác phẩm đến cho độc giả. Nếu nói tác giả sống mãi nhờ tác phẩm thì Ngọc Thứ Lang cũng sống mãi với bản dịch “bố già” của mình.

Mình mua “Bố già” cũng hai hay ba năm trước trong một lần đi hội sách thì phải. Tuy nhiên, phải đến khi nghe cô giáo mình nhiệt liệt đề cử “Bố già” thì mình mới bắt đầu có hứng lôi quyển sách 642 trang ra đọc. Mình đọc xong trong 3 ngày và cũng chính thức trở thành fan “Bố già” giống cô giáo mình.

Ban đầu, mình đọc là để xem anh chàng Jonny Fontane cô hay nói là người dư nào. Cô bảo anh chàng này là lấy hình mẫu từ người thật thời đó (mà hình như tác giả lén lấy nên khi ra mắt bạn đọc, cái người đó giận lắm, còn kiện Mario Puzo thì phải), rồi thì nó phản ánh đúng xã hội Mỹ lúc bấy giờ nữa. Cơ mà, khi mình đọc xong thì mình thích nhất là bố già – Vito Corleone.

Bố già cực kỳ giỏi luôn. Bố là một người có một cái đầu lạnh và một trái tim nóng. Bố xử xự khôn ngoan, khéo léo, cương quyết nhưng luôn khiến người đối diện cảm nhận được sự “ấm áp”, cái tình. Bố có thể thoải mái giúp mình (tất nhiên sau này bố cần thì mình cũng phải giúp lại bố) nhưng nếu bạn chơi không đẹp, không tình nghĩa thì bạn sẽ được một vé mời đến nhà bố uống trà, cùng bố “nói chuyện phải quấy”. Vầng, một khi bố phải dùng cách nói “nói chuyện phải quấy” thì bạn cũng biết mình mà không nghe theo ra sao rồi đó. Vé một chiều xuống địa ngục miễn phí! Tuy vậy, bố rất coi trọng gia đình. Một thằng đàn ông mà không coi trọng gia đình thì vứt. Bố dạy con mình như thế đấy.

Bố có bốn người con, một con nuôi, một con đỡ đầu. Con cả Santino Corleone (tên thân mật Sonny) nóng tính, điển hình của hữu dũng vô mưu. Con thứ Fred Corleone vô dũng vô mưu. Con trai út là Micheal Corleone thông minh, xảo quyệt, thừa hưởng cá tính của bố (sau này anh cũng theo nghiệp bố). Con gái Connie Corleone thì có thằng chồng vô dụng kinh. Con nuôi Tom Hagen là luật sư, sau này có một thời gian làm consigliori (tương đương phó boss ý) cho nhà Corleone. Con đỡ đầu Jonny Fontante là ca sĩ, diễn viên, đạo diễn, nhà làm phim. Dưới trướng bố già có tả hữu hộ pháp: Tessio, Clemenza. Ngoài ra, còn có Kay Adams (sau này là vợ Micheal), các gia đình Mafio khác như cánh nhà Tattaglia, cánh nhà Bazini (hai cánh chính tham gia vào truyện), cánh nhà Bocchichio (nhà này tuy làm nghề thu gom rác nhưng thằng nào mà động vào một thành viên của nhà, nhà này nó chơi khô máu luôn),v.v.

Có một số chi tiết mà mình ấn tượng: ví dụ như nhân vật Vito Corleone không thích kinh daonh “bẩn” (như mại dâm) hay vợ Vito và vợ Micheal đều cảm nhận được một thế giới khác đen tối của chồng. Họ ngăn không được chồng mà cũng không bỏ được chồng vì quá yêu chồng  nên đành mỗi ngày đi nhờ thờ nhờ chúa cứu rỗi linh hồn chồng để sau này chồng có thể lên thiên đường (mình nghĩ không lên được đâu. Thôi thì các bác xuống địa ngục làm boss dưới đấy cũng được),v.v.

Câu nói yêu thích:

“I’m a superstitious man. If some unlucky acident should befall him, if he should get shot in the head by police officer, or if he should hang himself in the jail cell, or if he’s struck by a bolt of lightning, and I’m going to blame some people in this this roome, and I will not forgive.”

Thuật ngữ:

Mafia: ban đầu chỉ vùng đất để trốn của người Sicile.

Consigliori: cánh tay phải của ông trùm, đứng thứ hai trong hệ thống.

Caporegime: đầu lĩnh, lãnh đạo một cánh quân trong tổ chức.

Omerta: luật im lặng của Mafia. Vi phạm luật là chết.

  1. The hobbit, J.R.R.Tolkien (bản Nhã Nam).

Mình thích người hobbit, vô cùng thích Bilbo Baggins. Ngoại trừ chủng tộc khác nhau ra thì Bilbo quả là một chàng trai tốt, hoàn hảo. Unordinory hobbit but a perfect hobit.

+Ngoài những ưu điểm của người hobbit: đi nhẹ nhàng không ai hay (vì chân họ có lông nha), ưa thích ở nhà, sống sung túc.

+Bilbo còn giỏi mọi trò liên quan đến nhắm – ngắm – bắn (như phi tiêu, ném đá,v.v).

+Bilbo dễ thương, thông minh (dù không phải lúc nào cũng thông minh nhưng khá thông minh), thức thời (không bị vàng bạc quyến rũ), hồn hậu (cậu ý khóc đau lòng ghê gớm vì cái chết của Thorin Oakenshield), hết lòng vì bạn bè (dù đôi lúc những chú lùn không thể gọi là một người tốt cho lắm), dũng cảm (chiến đấu với nhện, đố câu đố với Gollum, nói chuyện với rồng), may mắn (đây là một yếu tố quan trọng vô cùng).

Hành trình của Bilbo Baggins:

Gầm đồi, đáy túi – Thủy lộ (bên kia dòng sông) – ba người khổng lồ – rừng –sông cạn – nơi ở của Elrond – dáy núi mù sương, yêu tinh – sói, yêu tinh – chỗ ở của Boern – rừng u ám – nhện – vua tiên – hồ – ngược sông chảy – núi cô đơn – năm đạo quân  (tại đây sau khi kết thúc cuộc chiến) thì quay về.

Còn nữa, gần như mỗi chương đều sẽ có một câu Bilbo nhớ về ngôi nhà ở “Gầm đồi, đáy túi” của mình.

Câu nói yêu thích:

In a hole in the ground these lived a hobbit. Not a nasty, dirty, wet hole, filled with the ends of worms and an oozy smell, not a dry, bare, sandy hole with nothing in it to sit down on or to eat: it was a hobbit – hole , and that means comfort.”

“I may be a burglar, … but I’m an honest one. I hope, more or less.”

“If you sit on the doorstep long enough, I dare say you will think of something.”

“If more of us valued food and cheer and song above hoarded gold, it would be a merrier world. But, sad or merry, I must leave it now. Fare well.”

  1. Chúa tể của những chiếc nhẫn, J.R.R.Tolkien (bản Nhã Nam, 3 tập)

Đây là phần tiếp theo của The hobbit. The lord of the ring thì kinh điển rồi. Bộ này hay lắm luôn. Từ nhân vật, bối cảnh đến lời thoại tuyệt không thể tả. Thế giới này gần như hoàn chỉnh với ngôn ngữ (được tác giả sáng tạo như tiếng người tiên), lịch sử (có cả dòng thời gian, mốc sự kiện, gia phả), văn hóa (văn hóa của người Hobbit),v.v.

Mình yêu thích tất cả các nhân vật chính truyện trong này (Saruman và Moron thì thôi đi, ai bảo toàn làm mấy bé mình yêu quý đau khổ):

Sam và Frodo quá dũng cảm và đáng mến (mỗi lúc tả hai người mình lại thấy đau lòng, thương Frodo. Nỗi đau thằng bé phải chịu đựng lớn hơn bất kỳ ai.

Merry và Pippin tinh nghịch, hay nghịch dại nhưng lúc cần kíp vẫn rất quả cảm.

Legolas và Gimli – cặp bài trùng này nói năng mặn mà, đầy muối. Trời Legolas Greenleaf dễ thương dã man luôn ý, nội tại của Tiên cũng bá nữa. Người tiên có thể nhìn xa vài chục lý (khoảng gần trăm cây số đấy), nghe tốt (tốt ở đây cũng gấp rất nhiều lần người), không sợ ma, hiểu tiếng cây cỏ, động vật, bước đi nhẹ nhàng không tiếng động (bước trên tuyết gần như không để lại dấu chân), có thể không cần ngủ (người Tiên có thể vừa đi vừa ngủ. Họ ngủ mở mắt chứ không  nhắm mắt như mình. Họ ngủ là theo kiểu đưa tâm trí vào thế giới của họ, lang thang trong đó). Trời ơi, cứ mỗi lúc tưởng tưởng Legolas nằm ngửa, duỗi thẳng chân, hai tay đặt lên bụng, mắt mở to trợn trùng cơ mà não lại đang ngủ làm mình lại thấy buồn cười.

Aragorn, cụ ông 87 tuổi nhưng mạnh và vẫn đẹp trai, trận nào có ảnh tham gia là thắng. Mối tình của Aragorn với Arwen (ngót ngét gần 3000 tuổi nhưng trông như gái đôi mươi) lãng mạn thôi rồi. Arwen từ bỏ cuộc sống bất tử để kết hôn với Aragorn. Chị tuy thành người phàm nhưng tuổi thọ vẫn lâu hơn Aragorn. Chị phải chịu nỗi đau lìa xa người yêu, lìa xa gia đình vĩnh viễn. Cứ nghĩ đến cảnh chị bước đi một mình trong Lothlorien (sau khi Aragorn chết, chị đã trở về quê hương của người tiên) là mình lại đau lòng cực kỳ.

Ngoài ra còn có Gandaft, Boromir, Faramir và Elwen, Elmer, Theoden, Fangorn, Tom Bombadil, Elron, Smealgon, Bilbo,v.v.

Mình yêu thế giới ấy, yêu người Hobbit, người Tiên. Có hai điều mà sau khi câu chuyện kết thúc vẫn làm mình xót xa. Nó là nỗi đau dai dẳng, nghĩ tới là buồn, như một dạng nỗi buồn chiến tranh ý. Một là việc người Ent (dân tộc của ông Farrgorn) vẫn cứ tìm kiếm Enting (các Ent nữ) trong vô vọng. Hai là việc người Tiên (gần như toàn bộ) rời bỏ Trung Địa đến xứ Vĩnh Hằng. Mình vẫn nhớ của câu thoại (không nhớ của nhân vật nào) là “Rồi đây, những thứ đẹp đẽ sẽ rời bỏ Trung Địa”.

  1. Mắt biếc, Nguyễn Nhật Ánh

Cuốn này mình lựa chọn hình thích là nghe audio book, giọng miền Nam, ngọt ngọt, khá hay.

Nam chính: Ngạn

Phối hợp diễn: Hà Lan, Dũng, Trà Long

Các bạn nam xin đừng như Ngạn!!!

Nội dung chính: Ngạn yêu Hà Lan từ năm 2 tuổi. Vâng, là từ năm 2 tuổi đấy. Nhưng kiểu thích của Hà Lan với Ngạn không phải kiểu thích của Ngạn với Hà Lan. Ngạn với Hà Lan chỉ kiểu như anh trai nuôi, Cơ mà nếu Hà Lan không gặp Dũng biết đâu Ngạn có cơ hội từ “anh trai nuôi” thành “người yêu”. Nhưng đời đâu như là mơ, 18 tuổi, ở cái tuổi suy nghĩ vẫn còn chưa thuần thục, Hà Lan đã gặp Dũng. Hà Lan yêu Dũng, yêu cái con người ăn chơi lão làng, tài tử, đàn hay ấy. Với Hà Lan nhịp sống thành phố mới khiến nàng xung động chứ không phải cái xó quê “nghèo”, “dơ bẩn”. Đây cũng là lý do mình không thích Hà Lan. Mình không hiểu sao người này lại có thể ghét bỏ quê hương, ghét bỏ nhà mình chỉ vì cái lý do như vậy. Hà Lan 18 tuổi trót dại có thai với Dũng, nhưng Dũng cũng không chịu cưới Hà Lan. Ngạn buồn Hà Lan, Ngạn giận Dũng. Ngạn lặng lẽ ở bên Hà Lan, giúp đỡ Hà Lan dù biết Hà Lan không yêu mình. Ngạn còn chăm con cho Hà Lan nữa. Để rồi sau này khi Trà Long lớn lên, Trà Long đã yêu cái con người chăm sóc mình từ nhỏ như thế. Trà Long giống mẹ ở ngoại hình nhưng bé khác Hà Lan ở tính cách. Bé yêu quê hương, bé không chê quê nghèo, bé muốn chăm sóc Ngạn. Tuy vậy, Ngạn chỉ yêu Hà Lan. Dù có một thời gian Ngạn ngỡ mình có thể tiếp nhận Trà Long nhưng không, Ngạn có rung động với Trà Long chỉ vì Trà Long giống Hà Lan. Ngạn phát hiện ra điều đó ngay trước ngày Ngạn và Trà Long chuẩn bị kết hôn. Vậy nên, Ngạn quyết định bỏ đi, bỏ đi mãi, rời xa Hà Lan, rời xa cả nơi gắn kỷ niệm với Hà Lan. Hơn 30 năm yêu người, và cũng có thể sẽ yêu tiếp, Ngạn không dừng được tình cảm nghiệt ngã này.

Haizz, nhìn chung, đừng ai dại dột yêu như Ngạn. Khổ cả một đời. Đời có bao lâu đâu mà phải khổ sở như thế.

  1. Tiệm sách Biblia (nhà xuất bản IPM, 7 tập)

Truyện phát hành khá lâu rồi, mãi năm nay mới ra tập cuối.

Đây là bộ light novel trinh thám, tình cảm xoay quanh các câu chuyện bí ẩn liên quan đến sách cũ ở tiệm sách cũ Biblia.

Cô chủ tiệm xinh đẹp, yếu giao tiếp nhưng lại có trí nhớ phi thường (vâng, cô nhớ tất cả những sách cô đã đọc cùng những thông tin liên quan đến chúng như nhà xuất bản nào, hoàn cảnh sáng tác ra sao, v.v), khả năng suy luận sắc bén. Anh nhân viên có cơ địa không thể đọc sách, giỏi Judo, chính trực, chất phác. 7 tập truyện lôi cuốn, hấp dẫn, tuyến tình cảm nhẹ nhàng, thú vị, nhìn chung là một truyện đáng đọc.

  1. Ở đây sửa kỷ niệm xưa (tập 3 và 4)

Đây là hai tập cuối của bộ này. Các câu chuyện vẫn xoay quanh yếu tố trùng hợp và bí ẩn. Hai nhân vật chính ở tập cuối đã kết hôn, sau đó Shuji đi Thụy Sĩ để học thành nghệ nhân đồng hồ. Tiếc một điều là thân phận thật của Taiichi vẫn chưa được tiết lộ (có chi tiết nghi ngờ là yêu quái?)

  1. Phim Cassablanca

Phim xưa nhưng rất hay. Phim kể về Rick – chủ quán cà phê “Rick’s cafe American” ở cảng Mamoc, Casablanca. Casablanca là một khu thuộc địa Pháp, hiện đang là vùng trung gian mà những ai muốn bay tới Lisbol (để từ đó đi thuyền đến Mỹ) phải đến. Thời kỳ bộ phim xảy ra là trước thế chiến thứ hai, lúc Đức chưa chiến tranh với Pháp, các cuộc cách mạng vẫn đang trong trạng thái âm ỉ.

Ngày nọ, Rick gặp vợ chồng nhà cách mạng X (mình quên mất tên rồi). Trớ trêu rằng, người vợ lại là tình cũ của Rick, mối tình anh không thể nào quên. Khi ở Paris, chị Y nghĩ chồng đã chết (bị kẻ thù giết), ở đây cô và Rick đã yêu nhau say đắm. Tuy nhiên, ngày cả hai hẹn cùng nhau rời Paris – nơi đang tràn ngập khói lửa chiến tranh, cô đã không đến với Rick (vì cô đã nhận được tin chồng cô sống sót trở về). Điều này trở thành vết thương lòng của Rick. Giữa những sự giằng xé nội tâm, Rick cuối cùng cũng giúp vợ chồng nhà cách mạng trốn thoát. Bản thân Rick sâu thẳm bên trong cũng rất yêu nước, sau cùng, anh quyết định không chọn lối sống trung lập nữa mà đi theo cách mạng.

Rick cũng là kiểu đàn ông mình thích: đầu lạnh tim nóng, ăn nói mặn mòi.

Câu nói kinh điển:

“A kiss is still a kiss in Casablanca. But a kiss is not a kiss without your sigh.”

  1. Vụ án trên tàu tốc hành phương Đông, Agatha Christie

Cá nhân mình thích Holmes của Sir Arthur Conan Doyle hơn song không thể phủ nhận đây là một tác phẩm suy luận bất ngờ. Còn bất ngờ ra sao thì phải tự đọc mới biết được. Hehe.

  1. GGSS (Godric Gryfindor x Salazar Slytherin, Harry Potter) fanfic

Mình thích Sư Tổ vì màu vàng và đỏ – tông màu chính của Gryfindor là hai màu mình thích nhất. Mình thích hình tượng lão Sư tổ tóc vàng, mắt xanh da trời, tính tình hào sảng, vui vẻ, như ánh mặt trời vậy.

+ Nhóm tổ tông xuyên việt của ta: bộ này mình vẫn muốn nghĩ là GGSS. Sư Tổ người, Xà Tổ là xà chính cống, cùng với một vị sư phụ là Rồng. Điểm chung của cả ba là tam quan rách nát, không thể đỡ được.

+Mê đồ – qui đồ: Nếu truyện không có SH (Snape x Harry, mình không thích cặp này) thì tuyệt.

+Trở về ma pháp giới (đây là SSGG)

+Lưu luyến ngàn năm: lại là một bộ GGSS nhưng có Snarry

+Truy tìm Salazar Slytherin ký (có thể nói đây là một bộ mình ưng nhất, tức là không có nhiều yếu tố mình không thích nhất)

+Công thụ dưỡng thành kế hoa: lại có Snarry. Bộ này viết như teenfic, đọc giải trí là chính.

+Cái giá của thiên đường (Hardra là chính. Mình cũng không thích Hardra)

+Hựu kiến Salazar

+Xuyên qua Draco Mafoy: Bộ này Sư tổ là Draco, xà tổ tên Leo Henderson, có cp Blaise zabini x Ron (trọng sinh), Alice (Draco thật) x Harry (trọng sinh)

+Chớp mắt ngàn năm

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Drama CD (Shaman King) :Tamashii Kanasete

shaman_king_wallpaper__2_by_pokeaddict94_dawi5h0-pre

Chào mọi người ~. Hôm nay là 4/5/2019. Chỉ còn 8 ngày nữa là đến sinh nhật Hao và Yoh rồi. Năm nay mình chơi lớn, làm vài quả quà sinh nhật lận. Đây là món quà thứ nhất. Một trong 3 cd drama của shaman king.

*

(Một đứa ngu công nghệ như mình vì muốn tập tành sub coi thử nên làm vid này. Tuy sub hơi lệch nhưng tạm coi cũng được TT.  Có những chỗ mình nghe không rõ nên cũng không đảm bảo sẽ dịch chính xác hoàn toàn ạ.)

osorezan revoir tamashii kanasete

Xem thấy tệ quá thì mọi người đọc thoại luôn cho nhanh. Cứ coi như role-play ý ạ.

*

(Phần đầu là giới thiệu tên nhân vật tham gia và người lồng tiếng của nhân vật đó)

[Yoh] : Sau đây là câu hỏi dành cho mọi người. Nếu miêu tả sản phẩm độc quyền này bằng màu sắc thì mọi người chọn màu gì nào?
[Hao] : (nói gì đó quá nhỏ nghe không ra, nhìn chung là tên màu) (Matamune: cười)
[Yoh] : Mọi người trả lời nghiêm túc đi ạ!
[Yoh] : Vậy câu trả lời của mọi người là?
[Anna] : Cái gì?
[Yoh] : (cười). [Hao]: em kìa (trả lời đi). [Anna]: Hả?
[Yoh] : Ế! Vâng, đầu tiên bời vì có nhiều người (Hao: cười)
Ai đó nhắc lại “nhiều cơ à”. Matamune và mọi người đều cười.
Mọi người tiếp tục cười, có ai đó nói “Thế cơ à, (câu sau không nghe rõ)
[Yoh] : ừa là nhiều nhiều đó
[Hao] : Đó?. [Matamune] : Cái gì vậy?
Mọi người đều kiểu “gì vậy trời”. Yoh cười trừ.
[Yoh] : Có lẽ là màu xanh da trời nhạt nhỉ?
[Yoh] : (Tôi đã hỏi lòng mình từ trước đến giờ <konohanashi no naka de, imamade naikaikei wo ette> (hoàn toàn không chắc (TT)), màu xanh được sử dụng rất nhiều nhưng cụ thể như thế nào thì tôi không rõ.
[Yoh] : Cơ mà, tôi thấy màu này có ở con đường hy vọng cho nên mới nghĩ là nó. À, xin xác nhận thêm với mọi người là màu đó là màu hơi gần với màu trắng.
[Yoh] : Tiếp theo, xin mời Anna ~
[Anna]: Trắng.
[Anna] : (Vì) Mọi thứ đều biến mất ở nó.
(Trầm mặc). Sau đó, [Yoh] : Vâng, câu trả lời rất hay! (Matamune: (cười) rất hay.)
(Có tiếng cười). [Yoh] : Hao-sama thì sao?
[Hao] : Trắng.
[Yoh] : Vâng.
[Hao] : Ta thích màu trắng. (Trans: tưởng anh thích màu đỏ, màu của lửa!)
[Yoh] : Ế
[Opacho] : Opacho cũng thích màu trắng ~
[Hao]: Nhưng, (kiểu quay sang Opacho: Ừ)
[Hao] : Những thứ nhìn thấy lại là màu đen (Opacho: Ế!)
Opacho: Á!!!. Yoh cười. [Yoh]: Ma-ta-mu-ne~
[Matamune] : À, ừ blue
[Matamune] : Đó là màu những hòn đá xanh
Mọi người cười, đặc biệt là Hao. Yoh: “Su-ba-ra-shii (Quá tuyệt)”. Anna: “Bikkurishita (Ngạc nhiên ghê)” . Hao: “Yarareta. (kiểu như ngươi đốn tim ta rồi)”
(Ai đó nói) Sa-to-ra-re-te-i-ru~ (Tôi đã được lĩnh ngộ rồi ~) (Mọi người: Ế)
Ai đó nói “Thật á, thật như thế á”. Hao cười, nói: “Thật thế luôn?”
[Yoh] : Kino-sama ạ.
[Kino]: Ta à, ta cảm thấy cái drama này hơi buồn ngủ đó (trans: không chắc nghĩa câu này)
[Kino] : (không hiểu lắm đại khái là màu dùng ở trà đặc, “Shabisshuu” chịu không tra được từ này)
[Yoh] : Shabisshuu? (Kino: Ừ)
[Hao] : À màu kem (creamy) đó á?
[Kino] : Aa, màu đó cũng đẹp nhưng nói thế nào nhỉ, ta không thích lắm.
[Hao]: À
Kino] : Nói sao nhỉ, bởi vì nó là thứ được gợi lên trong ta, à cũng không phải là cái gì nguy hiểm (risk) đâu.
[Kino] : Maa, đấy có lẽ là cảm giác màu sắc nó thế thôi.
Matamune] : (với tôi) nó không phải màu đậm, xanh dương (blue) đậm. (Hao: ừ). Nói thế nào nhỉ
[Matamune] : À, ừm, đó là màu ở mùa đông, à ừm, ở biển (Yoh: À, biển/ Mọi người “à”)
[Matamune] : Làm một video nhỏ phải kéo dài ra thế này (trans: có lẽ nghĩa thế)
[Matamune] : À, ….., vâng,…..là biển xanh sâu thẳm,,,,,,vô cùng cô đơn…
Im lặng. Sau đó bà Kino nói “Ta cũng rất thích”
Matamune]: Aa, quả nhiên là blue (vẫn là nhất). [Anna] : blue gì?. [Matamune]: màu của lúc nghỉ mỗi giờ.
Yoh: “AA”. Mọi người cười rộ lên. Hao nói: “kibun ga blue (kiểu lúc đó tâm tình cũng “xanh” lên chứ gì).
[Matamune] : Màu xanh ấy, ….., màu biển xanh thẳm……màu xanh thẫm
Tiếng nói chuyện. Tiếng chạm cốc.
[Anna] : Mời mọi người dùng bữa!
[Yoh] : Dùng thử món này đi! (Anna: Ừm). Yoh: Mọi người đã phải chờ lâu rồi, xin mời ạ.
[Hao]: Ừm
[Yoh]: À, vâng, thưa mọi người, câu cuối cùng ạ.
[Hao]: cuối cùng?!!!! Vẫn còn cơ à (Yoh: Ế??)
[Anna]: Được! Được!. [Hao]: Vậy cũng được. Em nói đi (Yoh)
[Yoh] : Sau đây là câu cuối cùng. Mong mọi người giúp đỡ ạ.
[Anna] : lại là “nhiều người à”?. [Yoh] : Vâng. Mọi người cười
[Yoh]: Vâng, bạn Yuuko có gửi đến chúng ta.
[Yoh] : “Trong truyện ý, liệu Yoh đã thực sự chào Anna chưa nhỉ. Mình lại nghĩ như thế đó. Mà trong cuộc sống sinh hoạt sống chung ở hiện đại, một Yoh chẳng bao giờ phản kháng Anna. thiệt là quá sức đáng thương. Cảm ơn mọi người ạ.”
[Anna]: Về Anna nhé. (Yoh: Vâng)
[Anna]: Bởi vì Shamanking vẫn chưa kết thúc đâu nhé {\i1}(nên là chuyện chào hỏi không phải không có mà chưa có nhé){\i0}
[Anna] : Chưa kết thúc đâu đó.
[Hao] : Yoh (trans: giọng trầm quá ~) [Yoh] : Dạ.
[Hao] : Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại đâu.
[Yoh] : Eh
[Yoh] : Em vẫn chưa thua đâu. [Hao] : Vậy thì đến đấu với anh đi! (cười)
[Anna] : Tôi coi rồi đó. [Yoh] : Xin lỗi ạ. (Hao cười)
[Yoh] : Ma-ta-mu-ne~ (Matamune: Có tiểu sinh.)
[Matamune]: Tôi đã được đóng một vai vô cùng tuyệt vời, xin chân thành cảm ơn mọi người.
[Matamune] : Tôi cũng được lên TV, tham gia cả CD drama nữa.
[Hao] : Ồ. vậy à. [Anna]: Ghê thiệt. Quả nhiên là Matamune nhỉ.
[Kino] : Ta cũng nói được chứ? Matamune. (Matamune: Ah, tất nhiên rồi)
[Kino] : Ừ, ừm, ta ý, ta đã từng muốn sống chung với Matamune (trans: cháu cũng muốn!)
[Matamune] : Vậy chúng ta về làm bạn cùng nhà thôi (trans: không chắc lắm, hình như ổng nói “osei nakama shimashou”)
“Subarashii~” (Quá dữ luôn)
[Kino]: Cơ mà, ta nghĩ những cuộc đời khác nhau, sống ở nơi thâm sơn hẻo lánh cùng nhau cũng không tệ. (Mọi người vỗ tay)
[Hao] : (Kể cả là) với quỷ luôn. (tiếng mọi người). [Matamune]: Vâng.
[Matamune]: (có lẽ là “nếu mọi người vẫn yêu thích tôi, xin đừng quên tôi” (mousukimo wasurenaide)). (Anna: Thế luôn (đồng ý đi luôn!!!)?)
nói nhỏ quá nghe không ra
[Yoh] : Ế, Á,… sau đây chúng ta sẽ đến với phần tổng kết. (Hao: Đã tổng kết rồi?)
[Hao]: Đã tổng kết rồi?
[Yoh]: Vâng, mời Hao-sama tổng kết ạ.
[Hao] : Nếu em muốn tổng kết thì (tự) tổng kết đi! (Trans: Anh quá đáng!)
[Yoh] : không muốn ạ.
,[Anna] : Anh đọc xong chưa? Rồi, xin mời.
[Yoh] : Mọi người đã lắng nghe đến cuối cùng của phần cuối cùng này, và đã ủng hộ chúng tôi trong khoảng thời gian dài. Xin chân thành cảm ơn ạ.
[Yoh] : Một lần nữa, tôi cũng xin gửi lời cảm ơn tới các vị khách và những người hỗ trợ chương trình ngày hôm nay.
[Yoh]: Chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại nhau! Tạm biệt mọi người!

[Hao] : Xong rồi à?. [Anna] : Đã xong.
Ai đó nói “Vẫn chưa được về nhể?”
Ai đó nhắc lại câu “vẫn chưa được về nhể”. Hao cười: “Cũng có ai bảo phải đến đâu nào?”
[Yoh] : nói sao ta. [Hao] : Cái gì sao?
[Hao]: Tự giới thiệu là được rồi mà . [Yoh]: (hình như là em làm phần đó cơ mà \ai đó < nghe không rõ.> làm rồi.

mọi người cười. [Hao]: Gì chứ, anh chẳng hiểu lắm á.
[yoh] : thế nên phần giới thiệu cứ kỳ kỳ. [hao]: à, thế hả (cười). nhưng cũng xong rồi còn gì.
[Anna] : Khóc rồi? Anh đã cố gắng rất nhiều rồi (Yoh: ừm)
hao] : sao, sao vậy? (nhỏ quá nghe không ra)
[Yoh] : Em đã nghĩ là mình sẽ làm thật nghiêm túc, nhưng em lại đến và về nghiêm túc. (câu sau không nghe rõ)
[Hao] : haha, gì vậy trời?
Ai đó nói “tôi mà làm nghiêm túc đến thế này là tôi đi về rồi”
Hao cười.
[Yoh] : Giờ mà về thì…
,Hao] : Giới hạn của mình thì đừng có tự mình quyết định đi! (trans; “jibun no genkai ha jibun de kimeru na!”tựa tựa câu trong truyện Matamune nói :”jibun no susumu michi ga jibun de kimeru” con đường của mình thì tự mình quyết định)
[yoh] : tại sao? ~~~~~. [hao]: cầu nguyện đê
[yoh] : mình muốn cầu nguyện TT
[Hao] : Em muốn đi đâu? Muốn làm gì cơ?
Hết.

 

*

Nghe cái vid này càng thấy Hao-sama dễ thương chết được. Hài hước, mặn mòi hehe. ^^

では、最後の言葉です。誕生日おめでとう、あたしの王様。お守りいただいてありがとうございます。来年もよろしく。

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lảm nhảm

22/12/2018

Hôm nay lên tumblr đọc được tin bác hiroyuki Takei phải nằm viện, mình bàng hoàng lắm. Dù biết bác nhiều tuổi rồi chuyện này khó tránh khỏi thì cũng không làm mình hết đau lòng. Shaman King và ngài Hao là tình yêu của mình nên mình rất rất mong bác sớm khỏe. T. T. Truyện có thể ngưng viết tiếp cũng được nhưng mình còn muốn sang nhật xin chữ kí bác nữa. T. T

Các tác phẩm đọc đến tháng 31/12/2018

 

Một mùa tổng kết cuối năm nữa lại đến. ~

  1. Cuộc gặp gỡ mùa hè (Takashi Hiraide): không có ấn tượng lắm với bộ này, đọc giải trí cũng tạm được, nhớ mang máng là cuộc gặp của một gia đình với con mèo hoang.
  2. Thợ bánh Samurai (Araki Gen): mới hôm trước mình mới biết bộ này có phim bản Nhật lâu lắm rồi, cơ mà cũng không định xem. Nội dung cũng không đặc sắc lắm, kể về chuyện một anh chàng samurai xuyên không về hiện đại, trở nên nổi tiếng vì tài làm bánh (kết truyện anh ý xuyên trở về thời đại của mình).
  3. Mùa thu của mèo Holmes (Akagawa Jiro): Ban đầu mình mua nó vì cái tên và mường tượng mèo Holmes sẽ ngầu lòi các kiểu như ngài Holmes trong lòng mình ý. Cơ mà đọc rồi thì khá thất vọng, các vụ án khá…nhạt, cảm giác phá án được gần như toàn nhờ tình cờ mới may mắn ý, chả thấy không khí suy luận đâu cả.
  4. Utopia – Địa ngục trần gian (Thomas More): Quyển này độc, hay, giúp bạn có thể hình dung cụ thể về mô hình xã hội chủ nghĩa đúng mực (nói đến mô hình này làm mình nhớ đến cuốn 1984 – viết về mô hình “xã hội chủ nghĩa” độc tài).
  5. Nhân gian nằm nghiêng (Đặng Hằng): Truyện tiểu thuyết lịch sử, bối cảnh nhà trần những năm chống quân Nguyên, nữ chính là một cô gái hiện đại xuyên không về, nam chính là cụ Trần Nhật Duật. Ok, mình biết cụ Duật rất suất, rất giỏi, người gặp người thích (mình cũng đổ đứ đừ) nên các truyện tiểu thuyết lịch sử cứ cái bối cảnh này là rất thích đưa cụ làm nam chính. Nói chung mình cũng không chê cũng không thích bộ này lắm.
  6. Meo meo huyền mèo: Đây là sách tranh, đẹp mà hay lắm nha. Tác giả vẽ theo kiểu ukiyoe nhìn mê chết được.
  7. Vầng, sau đây là “liên khúc” truyện cổ tích/thần thoại (thú vui nho nhỏ của mình)

+ Truyện cổ Triều Tiên (bản của Nhã Nam)

+ Truyện cổ Nhật Bản (bản của Nhã Nam)

+ Nhật Bản cổ đại ( Fiona MacDonald)

+Thần thoại Bắc Âu; Truyện cổ Grim; Nghìn lẻ một đêm; Vua Authur (đây là bộ 4 cuốn của Đinh Tị, nhà xuất bản Thanh niên)

+Quái đàm (tác giả Herne, bản của IPM): truyện về yêu quái khá hay. Mình thích truyện anh chàng cụt tai Hoichi, cây anh đào 16, anh đào của bà vú, gương và chuông đồng, uyên ương, aoyagi (liễu xanh), yuki onna cùng với bài kí bươm bướm và kiến.

  1. Thầy lang (Nguyễn Hữu Dũng dịch): Đây là cuốn mình mua vì dịch giả (rất ấn tượng với bác vì dịch Qua Vadis nên mình khá tò mò về văn học Ba Lan). Thầy lang có motip của drama Hàn quốc “xưa như diễm”: nhân vật chính là bác sĩ nổi tiếng, sau mất trí nhớ, nhưng vẫn dùng tài năng của mình cứu giúp mọi người (tự dưng mình nhớ đến phim Anh và em, phim Hàn Quốc). Nếu mà ai đọc hay quan tâm đến cốt truyện ý thì mình nghĩ bộ này khó thỏa mãn họ vì cốt truyện nó rất nhàm, cái có thể gọi là hay của bộ này là thế giới nội tâm, xã hội với đầy “miệng lưỡi thế gian”. Ngoài những tình tiết hư cấu về tài năng y thuật (vầng,ví dụ như nhân vật chính phẫu thuật não trong một nhà kho ở một vùng quê hẻo lánh, một mình, không có các thiết bị cấp máu, đo đạc gì đó, và quan trọng nhất là bệnh nhân đã sống và KHÔNG bị nhiễm trùng) thì bộ này đọc khá hay.
  2. Nhật ký ngốc xít (Jim Benton) (4 quyển do Nhã Nam xuất bản): Mình thích bộ này và tiếc rùi rụi việc Nhã Nam không xuất bản nốt 4 quyển còn lại. WHY, Nhã Nam, why???

Câu nói yêu thích: “Những thứ dễ đọc thì không dễ viết”.

  1. Nỗi buồn chiến tranh (Bảo Ninh): Nghe tên đã thấy buồn rồi, đọc còn nặng nề tinh thần hơn. Truyện rất hay, rất ám ảnh. Cách kể chuyện rất tài tình, đọc mà không ngán, tuy nhiên mỗi khoảng hồi ức lại rất nặng nề, thương tâm nên đọc lâu rất mệt. Sách không có minh họa nhưng bìa đẹp. Về review nội dung sau mình sẽ làm một bài cụ thể.

Câu nói yêu thích:

  • Nghĩa vụ của một con người trước Trời Đất là sống chứ không phải hy sinh nó, là nếm trải sự đời một cách đủ ngọn ngành chứ không phải chối bỏ.
  • Nỗi buồn chiến tranh trong lòng người lính có cái gì tựa như nỗi buồn của tình yêu, như nỗi nhớ nhung quê nhà, như biển sầu lúc chiều buông trên bên sông bát ngát, (…). Tuy nhiên với điều kiện không được dừng nỗi buồn ở một chiến trận cụ thể nào, bởi vì khi dừng lại không còn là nỗi buồn nữa mà là sự xé đau trong lòng, và nhất là đừng có chạm tới những cái chết.
  1. Trần Khánh Dư (Lâm Sơn Minh): Tiểu thuyết lịch sử, cũng bối cảnh nhà Trần trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên Mông. Truyện viết cũng được, tô bóng hơi quá, có cameo của cụ Độ, có nhân vật trùng tên với mình nên đọc cứ hơi nhột (^^).
  2. Ở đây sửa kỷ niệm xưa (Omoide no toki shuurishimasu) (Tác giả: Tani Mizue): Hiếm lắm mới có một quyển truyện Nhật làm mình vừa ý như thế này, phần lớn truyện Nhật mình đều thấy rất nhạt, cách hành văn của họ mình cũng không thích lắm.

Nam chính (Iida Shuuji- trời cái tên hay. Shuuji, gọi thân mật có thể là Shuu, Shuu-chan~) đúng gu mình thích. Nữ chính( Nishina Akari)  rất khá, lối suy nghĩ và cách hành xử mình rất ưng. Tình tiết theo lối giải đáp bí mật, nhiều chỗ bất ngờ.

Btw, bộ này còn tập 3,4, hy vọng Nhã Nam không bỏ dở giữa chừng. Mình còn muốn biết thân phận của Taichi đây.

  1. Kino no tabi (Keiichi Shigasawa): Nhiệt liệt đề cử. Rất hay! Btw, nếu bìa truyện vẫn giữ hình Kino trong anime ss1 thì tốt rồi, trả lại đại tỉ Kino ngầu lòi cho tui!!!

Những lối về ấu thơ (Phạm Công Luận – Đặng Nguyễn Đông Vy): Cặp đôi tác giả yêu thích của mình. Cuốn sách là những mẩu truyện về tuổi thơ của họ, rất chân thực và cảm động. Những truyện mình thích : Tủ chén kiểu của má (tự dưng cũng muốn sưu tầm chén), chợ ga Phú Nhuận, Tết của người già, Trường cũ mai vàng, Đêm cuối năm của người thợ mộc ; Mộng đinh lăng (đọc bài này mình cấp thiết thấy phải học cho trọn tay nghề nấu nướng của phụ thân), Người đã tặng tôi một nhành sơ ri, Những quả bóng bay về phía biển , Vạn thọ hương, Những lối về ấu thơ.

 

Trên đường rong ruổi (Phạm Công Luận) và Lạc giữa nhân gian (Đặng Nguyễn Đông Vy): Mình thích văn phong của chú hơn của cô (^^). Aaaaa, cảm giác viết sách cùng bạn đời hẳn là tuyệt lắm.

Câu nói yêu thích:

  • Niềm vui là những bông hoa sẽ héo tàn, ký ức là mùi hương vĩnh cửu.
  • Ta cảm nhận ý nghĩa cuộng sống và tình vợ chồng đầy đủ sâu sắc và trọn vẹn hơn. Những điều này, ta không thể nói hết cho mẹ con nghe (aaaa, tình quá, huhuhu!!). Ta chỉ mong rằng khi “cùng nhau già đi” như mẹ con thường hay nói, mẹ con sẽ thấy hết được những ẩn tình của ta dành cho mẹ con lớn bao nhiêu, nó cũng chân thành và giản dị như vùng quê của mẹ con mà chúng ta đang hồi tưởng lúc này vậy.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Chuyện nhổ củ cải

Tác giả: comuaxuan

Chỉ là một phút ngẫu hứng cộng thêm tình yêu với Illu-chan nên tưởng tượng ra một mẩu chuyện nhỏ. T luôn nghĩ kỳ thực tuổi thơ của Illu sẽ rất “dữ dội”, hài hước theo cách nào đó

Summary:

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có hai ông bà già sống với nhau. Một ngày, ông ra vườn nhổ củ cải. Ông túm lấy phần lá xanh mơn mởn lộ ra khỏi mặt đất. Ông kéo thật mạnh…

_______________________________________________________________________________

 

Ngày xửa ngày xưa, ở một ngôi làng nọ, có hai ông bà già sống với nhau. Một ngày, ông ra vườn nhổ củ cải. Ông túm lấy phần lá xanh mơn mởn lộ ra khỏi mặt đất. Ông kéo thật mạnh…

Illumi chớp chớp, đôi mắt mèo to tròn nhìn chằm chằm vào ngọn cỏ bạc trắng trong vườn. Trời nóng như thiêu, không khí khô hanh, cây cối thì lá rũ xuống mà cỏ thì mềm oặt, gục ngay xuống đất. Ấy vậy mà ngọn cỏ này lại thẳng tắp, hiên ngang giữa nắng, thậm chí thi thoảng còn đung đưa theo gió. Phiến lá của nó mỏng tang như sợi chỉ, cả một ngọn cỏ có khi phải đến trăm ngàn phiến lá.

Illumi đảo mắt nhìn quanh, vài giây sau lại nhìn chòng chọc vào loại thực vật kỳ lạ kia, lúc sau, cậu gật đầu nhẹ một cái rồi dùng bàn tay của mình bứt lấy một sợi của ngọn cỏ. Cậu đưa lên miệng, nhai một tẹo, không cảm nhận được vị gì. Có thể là quá ít, cậu lấy cái sợi mỏng như cước ra khỏi miệng. Thế là, cậu định lấy một nhúm cỏ vào miệng ăn thử, nhưng nhổ một nhúm khó hơn nhổ một sợi. Tức mình, cậu quyết định nhổ phứt luôn ngọn cỏ này cho rồi.

Illumi tóm lấy ngọn cỏ và kéo nhưng nó chẳng xoay chuyển. Cậu trừng mắt lên, trong đôi đồng tử đen huyền ánh lên tia ngạc nhiên. Cậu đã trải qua huấn luyện của gia tộc được hơn một năm rồi, điện giật, dùi đâm, dao cắt, lửa nung đều đã kinh qua, vậy mà nay không nhổ được một ngọn cỏ? Illumi cảm thấy sau chuyện này mình nên quay lại phòng giam.

Illumi đem nốt tay còn lại ra dùng và kéo.

Ông lão dùng hết sức bình sinh ra kéo nhưng cây củ cải vẫn không hề nhúc nhích. Ông lão bèn gọi bà lão ra giúp sức. Bà lão bám lấy eo ông lão và cả hai cùng kéo…

Xem chừng ngồi sổm mà kéo thì không ăn thua, cậu đứng dậy rồi kéo. Ngọn cỏ vẫn nằm im.

Hai ông bà lão kéo mãi mà không được, thế là họ quyết định lấy cuốc đào nó lên.

Illumi nghiến răng nghiến lợi, đem hết sức bình sinh ra mà kéo, gân tay cậu nổi lên thấy rõ, mặt thì phiếm hồng duy chỉ có đôi mắt vẫn hoàn miêu tử. Ngọn cỏ bắt đầu lung lay, cơ mà phần rễ của nó có vẻ không nhỏ và dài như cậu tưởng vì cậu thoáng thấy một bề mặt khá lớn bên dưới. Cậu duy trì lực và bước lùi. Chẳng mấy chốc, cậu đã giật được ngọn cỏ này ra khỏi mặt đất. Nhưng vì phần rễ có vẻ lớn nên lúc kéo ra, cậu đã làm đất bắn tung tóe, bụi bay mịt mù.

Khi bụi tản đi hết, Illumi đang tính mang ngọn cỏ khổng lồ này về cho các quản gia nghiên cứu thì trước mắt cậu chẳng thấy cái rễ bự kia đâu mà thay vào đó là cụ cố của cậu bé, ngài Maha Zodyck.

Illumi: Tằng, tằng tổ phụ…

Maha Zodyck vẫn giữ y nguyên nụ cười của mình.

Maha: Chào buổi sáng Illu.

Illumi: Là buổi trưa, thưa tằng tổ phụ.

Maha: Chào buổi trưa Illu.

Illumi: Tằng tổ phụ, người có thấy ngọn cỏ khổng lồ nào quanh đây không ạ?

Maha chớp mắt một cái, rồi cười khì khì: “Ồ, vườn nhà ta có loại cây đấy sao?”

Illumi gật mạnh, cậu nghĩ mình cần phải miêu tả cho tằng tổ phụ nếu không tằng tổ phụ sẽ nghĩ cậu nói dối mất: “Ngọn cỏ màu bạc trắng, rễ thì to bự ạ.”

Illumi thấy cụ cố không biểu cảm gì mà vẫn cứ cười, cậu nghĩ mình phải tìm ví dụ nào cho cụ thể hơn. Cậu nhìn khắp và thấy phần tóc trên đỉnh đầu bóng láng của cụ cố không thể nào mà giống hơn. Cậu túm lấy ngay phần tóc và chỉ cho cụ cố.

Illumi: Phiến lá của nó mỏng như sợi cước, trông y như thế này này luôn. Con còn thử xem nó có phải loại mang độc tố không mà chẳng thấy có vị gì.

Maha: …

Illumi: …

Maha: Illu, đấy là tóc của ta.

Illumi: Vâng, con đang lấy ví dụ so sánh ạ.

Maha: …

Illumi: …

Maha: Illu, ngọn cỏ con nói là tóc của ta . – Maha Zodyck lấy tay chỉ vào phần tóc duy nhất của mình đang nằm trong bàn tay bé nhỏ. Đoạn, Maha chỉ tiếp vào cái hố sâu hoắm, cái thứ là kết quả của sự vật lộn của Illu nhà ông – Ta ngủ ở đó từ hôm trước thì bị con kéo lên.

Đôi mắt mèo mở lớn, thật lớn. Bàn tay bé xinh nhẹ nhàng thả tóc ông ra.

“Nói cách khác con nhầm ta với một ngọn cỏ” – Maha Zodyck rất hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt này của đứa chắt trai. Ah, đã bao lâu rồi ông mới thấy một người Zodyck ngạc nhiên a. Còn trẻ, còn khỏe thì nên tươi tỉnh, sinh động thế này chứ, ai như mấy đứa con giai, cháu giai, cháu dâu kia, suốt ngày mặt đăm đăm nhìn đã thấy chán mà.

Nắng ong ong. Trời này mà ăn dưa hấu hay đá bào kèm shiro thì tuyệt vời, Maha Zodyck nghĩ vậy, rồi ông nắm tay đứa bé vẫn còn chưa hết hoàn hồn kia. Hai người đi được một lúc lâu, (có trách thì trách vườn nhà Zodyck quá rộng đi, gì thì gì người ta cũng có riêng một quả núi mà), Maha mới nghe thấy giọng nói trong trẻo của bé.

Illumi: Tằng tổ phụ ơi!

Ông cười~

Illumi: Ở dưới đất thì sẽ mọc ra mầm tóc ạ?

Khóe miệng Maha giật giật.

Maha: Sao con lại nghĩ là mầm tóc, Illu?

Illumi: Thì cũng giống như cây ý, mầm phải ở trong hạt, có điều kiện thích hợp mới nảy ra. Cũng như tóc của tằng tổ phụ dù ở trong đầu tằng tổ phụ nhưng vì chưa có nơi lý tưởng nên mãi không mọc.

Maha: Ta từ trước vẫn có tóc a. – Maha chỉ vào nhúm tóc duy nhất trên đỉnh đầu.

Illumi: Vậy con nói lại – Illumi dừng một quảng – là chưa có nơi lý tưởng nên mãi không mọc thêm. Nói vậy thì, ở dưới đất tằng tổ phụ cũng không mọc được thêm tóc ạ?

Maha Zodyck cười càng thêm sâu: “Illu, tóc tai là chuyện không thể xem nhẹ, nhất là ngay từ khi còn trẻ. Con hiểu không?”

Illumi gật đầu, môi mím lại, đôi mắt trở nên sâu không thấy đáy. Cậu bé nhủ thầm, mình nhất quyết phải bảo dưỡng tóc, không thể hói như tằng tổ phụ được.

Và đó là lần đầu tiên Illumi Zodyck biết con người có thể ngủ dưới đất và cũng là lần cuối cùng ngài Maha Zodyck có tóc.