BuiscuitsAndDiscontent
Tình trạng: 1/1 chapter, 15/8/2015
Translator: comuaxuan
Nguồn: đây
Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, đừng mang ra khỏi đây.
Tóm tắt: Đừng nhìn ngọn lửa nào quá lâu, nếu không thì nó sẽ nhảy xồ ra và nuốt chửng bạn. Nó sẽ nguyền rủa bạn, và bạn sẽ ước bạn không bao giờ nhìn vào ngay từ đầu.
Notes: Tôi viết nó từ một, hai năm trước. Cũng đã lâu lắm rồi. Hy vọng rằng nó sẽ hay.
Đừng nhìn ngọn lửa nào quá lâu, nếu không thì nó sẽ nhảy xồ ra và nuốt chửng bạn. Nó sẽ nguyền rủa bạn, và bạn sẽ ước bạn không bao giờ nhìn vào nó ngay từ đầu.
Ginko hít một hơi thuốc và nhả ra làn khói trắng mỏng từ phổi. “Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?” Anh lẩm bẩm trong khi bụng réo lên vì đói. Xung quanh anh là màu xanh của cây cỏ, nó chỉ bị gián đoạn bởi màu nâu của một căn nhà kiểu Nhật truyền thống ngay giữa khu rừng mà anh đang đi bộ qua.
Ngôi nhà trở thành đích đến hiện tại của anh. Anh vừa đi sâu vào trong bụi rậm vừa mang chiếc hộp hình chữ nhật màu nâu vàng, to và nặng trên vai. “Có phải mùi đồ ăn không nhỉ?” Anh mỉm cười khi nghĩ tới một món ăn ngon. Nhờ công việc có chút kỳ lạ của mình mà anh có một ít tiền, tuy vậy món ăn “ngon” – như món ăn nhà nấu – không phải là thứ thường có đối với Ginko. Và Ginko chắc rằng mùi này ắt hẳn là mùi món ăn ngon.
Khi Ginko đến gần ngôi nhà, mùi càng đậm hơn, ah, anh nhỏ rãi rồi. Cái bụng cồn cào cũng yên được phần nào. Cuối cùng, anh đứng trước cửa ngôi nhà và gõ nhẹ. “Xin chào?” anh nói lớn. Một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại. “Mời vào.”
Nếu như không phải anh thực sự nghe thấy một giọng nói, anh sẽ tưởng là tiếng gió thì thào mà bỏ qua nó.
Ginko nhướng mày, rồi anh kéo cánh cửa và bước vào. “Vào đi! Vào nhanh lên!” Giọng nói như yêu cầu lại vì lý do nào đó anh không hiểu được mà sợ hãi ánh sáng lọt vào. Anh vâng mệnh và trong một lúc, anh chẳng thấy được gì. Một khoảng trống đen đặc phủ trong ngôi nhà, như bị bóp nghẹt bởi tấm chăn màu mã não.
Anh đảo mắt, và bắt đầu thấy mép của đồ đạc. Anh nhìn thấy một cái bàn thấp, nhỏ nằm ở giữa phòng, cạnh đó là ánh lửa leo lét, đám than hồng chỉ là còn của chút lúa mạch cháy dở. Anh cũng thấy một cái nệm ngủ được cuộn lại để ở góc phòng. Phần còn lại của căn phòng chẳng có gì ngoại trừ một thứ khác. Một người phụ nữ dáng mảnh dẻ ngồi im lặng trước cái bàn, đôi mắt nhắm chặt.
“Cô là người gọi tôi đến?” Anh hỏi, giọng không khác gì thì thầm. Sự im lặng bao trùm căn phòng nặng nề đến nỗi anh không dám phá vỡ nó. Người phụ nữ gật đầu, rồi nói, lần này thì nói to hơn.
“Một người bạn của tôi nói anh có sức mạnh có thể giúp tôi biết cái gì đang xảy đến với mình, tại sao tôi lại nhìn thấy chúng khi có ánh sáng, có lẽ, anh có thể chữa khỏi cho tôi”. Ginko nhún vai và cẩn thận quan sát người phụ nữ. “Có lẽ thế. Nó còn tùy thuộc vào việc cô gặp chuyện gì. Cô nói có chuyện gì đó với mắt mình, tôi tin.” Người phụ nữ lại gật đầu và chầm chậm mở mắt ra.
Ginko thấy ở chúng, không có gì đặc biệt cả. Đôi mắt màu đen sậm (*), yếu ớt phát sáng nhờ ánh lửa từ đám tro sắp tàn. “Dù không hiện lên màu sắc thì tôi vẫn có thể thấy cô. Không có con đom đóm nào xuất hiện à. Lạ thật”
*Nguyên tác: dark, obsidian eyes. Obsidian: đá vỏ chai hay đá thủy tinh núi lửa, một loại thủy tinh rhyolite có hàm lượng silic dioxit cao (chiếm khoảng 65% đến 80%), được hình thành từ dung nham đã phun trào của núi lửa. Nó có dạng cấu trúc tinh thể trung gian giữa cấu trúc của tinh thể rắn và cấu trúc hỗn độn của khí. Đá này có thể được tìm thấy bất cứ nơi đâu có hoạt động núi lửa.
Đá thủy tinh núi lửa có các màu như đen, nâu, lục, lam, tím,…đôi khi có chấm lốm đốm màu trắng bên trong, nhưng đặc trưng thường hay thấy nhất là màu đen. Đặc biệt Obsidian snowflake có chấm với màu trắng trong đá như tuyết rất đẹp, loại giá trị nhất là Obsidian cầu vòng với ánh tím, ánh sáng, đôi lúc có bảy màu xen lẫn những dãi vàng kim óng ánh.
Lớp đá nhìn bóng như mặt cắt của thủy tinh nên còn được gọi là đá thủy tinh núi lửa.
Cô thở dài và nhanh chóng nhắm mắt lại, điều này mang đến một tấm màng đen đặc hơn cả lúc trước. Cô véo nhẹ vào phần cầu xương ở mũi, rồi bỗng nhiên trầm tư, ngồi im lặng. “Đom đóm?” Ginko tò mò hỏi khi thấy hành động của cô. Cô gật đầu.
“Là đom đóm.”
Ginko xoa cằm, và chậm rãi hạ chiếc hộp trên lưng xuống. Sau đó anh tiến đến chỗ cái bàn nhỏ trước mặt người phụ nữ. Anh ngồi xuống và quan sát cô, đồng thời nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, làm sao để chẩn bệnh cho người này.
“Nói cho tôi biết những điều về cô cũng như việc những con đom đóm trở thành như thế.” Người phụ nữ gật đầu và hé mắt một chút, nhìn chăm chăm vào cái bàn. Cái nhìn của cô hướng lên trên, hướng về khoảng trống giữa đôi mắt của Ginko, một mánh này làm anh thực sự tin cô ta đang nhìn chòng chọc vào mắt mình.
“Tôi tên là Shizu. Năm nay tôi 21 tuổi. Tôi dành cả đời mình để sống ở ngôi nhà này. Và đó là lỗi của tôi khi không bao giờ bỏ nó.”
Hồi nhỏ, Shizu luôn bị thu hút bởi ngọn lửa cháy bập bùng suốt đêm ở nhà mình. Cô bé Shizu sợ bóng tối, thế nên ban đêm, cô chỉ ở những nơi có ánh sáng vì sợ rằng bóng tối sẽ nuốt chửng lấy mình.
Bố mẹ cô không nhận ra chứng sợ bóng tôi cũng như sự say mê với ngọn lửa của cô. Điều huyền bí của lửa là cái gì đó mà bất cứ ai cũng từng suy nghĩ tới. Họ đơn thuần cho rằng Shizu nghĩ về tuổi thơ của mình. Họ đã nhầm.
Shizu chưa bao giờ kể với bố mẹ mình vì cô sợ rằng họ sẽ không bao giờ hiểu. Cô nhìn thấy những sinh vật kỳ lạ lơ lửng trong phòng mình, đặc biệt là xung quanh ngọn lửa cháy trong đêm. Chúng như những bóng ma tỏa ra màu trắng ngọc trong suốt, màu trắng tựa vải của kimono dùng cho lễ cưới mà có lần mẹ cô lấy ra khỏi tủ và cho cô xem. Chúng có rất nhiều hình dạng, kích thước và đối với Shizu chúng thật đẹp.
Cô gái với mái tóc đen huyền nghe tiếng thì thầm của chúng và ngắm chúng nhảy múa. Cô không bao giờ biết chúng nói cái gì, những sinh vật vô dạng ấy, bởi lời của chúng quá nhỏ. Tất cả những gì cô biết là cô phải hiểu chúng. Thế là cô nhìn chăm chăm vào ngọn lửa trong một khoảng thời gian dài, rồi cô nhắm chặt mắt lại và lại mở mắt ra. Khi cô làm thế, những sinh vật như đom đóm kia xuất hiện, dù chỉ ở đuôi mắt cô. Khi cô đảo mắt để nhìn thẳng vào chúng thì chúng biến mất.
Ban đầu, những con đom đóm chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian ngắn, năm phút là kịch kim. Nhưng khi thời gian nhịp nhàng trôi qua và Shizu nhìn ngọn lửa ngày càng nhiều thì những con đóm đóm ở trong tầm mắt cô càng lâu. Cách chúng nhảy múa cho cô thật đẹp. Chúng mờ ảo, lắc lư và cô muốn chúng mãi mãi ở đây, bên cô, chạy xa khỏi bóng tối lúc đêm về.
Một đêm, cô đã nhìn ngọn lửa một lúc lâu. Chắc cũng tầm một tiếng đồng hồ. Cô hầu như không chớp mắt, thậm chí khi đống than hồng sắp cháy hết. Cuối cùng thì, khi cô nhắm đôi mắt mệt mỏi và ngập nước lại rồi lại mở mắt ra, những con đom đóm nhảy múa một cách uể oải. Cô mỉm cười và ngắm chúng lúc nữa. Sau đó, cảm thấy đã mệt, cô bắt đầu sửa soạn đi ngủ. Cô nghĩ về việc chúng sẽ biến mất lúc bình minh và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, những con đom đóm vẫn ở trong tầm mắt cô. Shizu cảm thấy một cơn đau nhức trong người. Chúng đáng nhẽ đã biến mất, cô nghĩ. Tại sao chúng vẫn ở đây? Shizu cố gắng tiếp tục ngày hôm đó một cách bình thường, nhưng không thể. Mọi thứ được bao quanh bởi màu sắc do những con đom đóm tạo ra. Một số là trắng, một số là xanh lam. Nhưng đa phần là ở các sắc đỏ khác nhau. Những màu sắc làm cô kinh sợ. Không ngừng.
Cô nói với bố mẹ nhưng họ không hiểu nó là cái gì hay màu sắc là cái ý gì. Họ đi gặp bác sĩ, những người mà họ nghĩ có thể giúp con gái mình loại bỏ thứ màu sắc bao phủ mọi thứ nó nhìn thấy. Không ai tìm thấy thứ gì khả dĩ có thể gây nên chuyện đó ở mắt cô. “Có lẽ cô ấy chỉ tưởng tượng ra thôi.”, họ nói. Shizu muốn khóc òa lên bởi vì cô có thể thấy những màu đó, chúng thật kinh khủng, và ý nghĩa của chúng nhanh chóng trở nên rõ ràng với cô sau khi cô nói với bố mẹ.
Cô có thể thấy một người thân thiết nào đó sắp chết như thế nào. Nhờ cường độ màu sắc mà cô biết khi nào họ chết. Vì cô ngày càng kém tỉnh táo nên cô ở trong nhà thường xuyên hơn, cho đến khi rốt cục, cô không bao giờ ra ngoài nữa. Cô sợ phải bước ra ngoài kia để rồi nhìn thấy những ngày còn lại của mọi thứ đang sống quanh mình.
Và một ngày, cô nhìn vào mẹ mình và tháy một màu đỏ tươi, rực cháy như mặt trời. Shizu cắn môi để ngăn bà nhìn mắt cô ngập nước. “Mẹ ơi? Dạo gần đây mẹ có thấy khỏe không?” trong bóng tối của ngôi nhà họ, mẹ cô dời mắt khỏi đống quần áo đang gấp dở và nhìn Shizu một cách kỳ cục. “Dĩ nhiên rồi, con gái. Tại sao mẹ không khỏe chứ?” Màu đó vẫn quấy rầy Shizu và cô thấy bà đang gặp nguy hiểm.
Năm ngày sau, mẹ cô chết vì một căn bệnh lạ. Shizu đau khổ ngồi bên bà.
Có lẽ… có lẽ nếu mình nói với mẹ, mẹ đã làm gì đó khác đó và sẽ vẫn sống. Shizu nghĩ.
Giờ thì chỉ còn Shizu với bố, thậm chí bố cô không biết sắc màu cô thấy có thể báo trước tương lai. Cô không thể tự mình nói với ông. Một năm sau khi mẹ cô qua đời, xung quanh bố cô xuất hiện màu đỏ lạt cảnh báo rằng ông không còn nhiều thời gian nữa.
Lại một lần nữa, như cô từng hỏi mẹ, cô nói với bố rằng: “Bố ơi, dạo gần đây bố có thấy khỏe không?” Ông gật đầu, giọng nói kẹt lại trong cổ họng khô khốc. Nỗi đau đớn với cái chết của vợ vẫn nặng nề như cái ngày bà ra đi.
“Bố ổn, Shizu.” Ông lẩm bẩm bằng giọng khàn khàn. Cô cắn môi và ráng lấy hết can đảm mà nói cho bố cô biết về khả năng của cô, nhưng cô không làm được. Một tháng sau, bố cô chết. Ông treo mình ở bên ngoài căn nhà của Shizu.
Tuy vậy, Shizu không bao giờ nói với ai sự thật về cái chết của bố cô. Cô gắng sức chôn cất ông và nếu có ai hỏi về cái chết của ông, cô nói dối nửa vời. “Ông chết vì bệnh tim”, cô thì thào với người đến thăm như vậy.
Theo một cách nào đó, ông thực sự như thế.
Tám năm trước, Shizu mười bốn tuổi. Sau chuyện đó, thành thử cô sống một mình. Cô tồn tại nhờ vào lượng thực phẩm ít ỏi mà người làng sống gần cánh rừng cho mình, do họ thương cảnh mồ côi cha mẹ của cô. Cô bảo họ để thức ăn bên ngoài và không cho một ai vào trong nhà, ngoại trừ một số ít được chọn. Và thế, Shizu sống đơn độc và lặng lẽ cho đến ngày mà cô được nghe kể về Ginko, người đàn ông có thể giúp cô thoát khỏi những con đom đóm khủng khiếp sống trong mắt mình.
“Đó là câu chuyện của tôi, Ginko.” Cô nói và cúi đầu xuống thấp hơn. Cô mím môi khi câu chuyện kết thúc. Ginko im lặng một lúc và suy nghĩ. Bỗng nhiên, anh nhổm dậy khỏi chỗ ngồi, rồi lao tới chỗ tủ thuốc của mình mà rút ra một cuộn giấy. Trải nó ra, anh chỉ vào một sinh vật. Shizu mở mắt một chút và nhìn chằm chằm vào tờ giấy, mắt không dời khỏi bức vẽ sinh vật đó. Nó trông chẳng khác gì con đom đóm mà cô thấy trong mắt mình.
“Đây là gì?”
“Nó được gọi là Hoka-han.”
“Tôi biết nhờ những dòng chữ bên dưới bức họa, nhưng rốt cuộc nó là giống gì? Nó giống một trong những sinh vật mà tôi nhìn thấy quanh đống lửa lúc nhỏ. Chúng là gì?” Ginko mỉm cười. “Chúng là Mushi.”
Shizu nhướng mày. “Mushi?”
Ginko gật đầu. “Cứ cho là như thế đi.” Đoạn anh nâng cánh tay trái lên cho cô xem. “Hãy tưởng tượng mỗi ngón tay trên bàn tay cô đại diện cho tất cả sinh vật sống. Đầu của ngón giữa là chúng ta, con người, vì chúng ta so với dạng khỏi thủy lấp đầy Trái Đất ban đầu là tiến được xa nhất. Thực vật, động vật và tất cả những sinh vật khác con người nhìn thấy là bốn ngón còn lại. Bây giờ, nếu cô lần theo mạch máu chảy bắt đầu từ những ngón tay, chúng đều tụ lại ở cổ tay đúng không?” Shizu gật đầu, cô lần theo chỉ dẫn từ ngón giữa bàn tay trái tới cổ tay.
“Khi cô di chuyển lên trên, sự sống càng ngày càng đơn giản đi, càng ngày càng giống dạng sinh vật sơ khai nhất. Đến cuối cùng, ở quanh đây.” Ginko chỉ vào khu vực phía trên trái tim mình. “Cô tiến đến dạng sống sơ khai nhất, và chỉ một số người nhìn thấy những sinh vật tựa ma quỷ đó, họ gọi nó là mushi.”
Shizu gật đầu. “Vậy, nếu tôi hiểu đúng thì mushi có tồn tại nhưng hầu hết mọi người không thấy chúng?” Ginko gật đầu. “Chúng gần gũi nhất với thứ được gọi là Dòng chảy Sự sống, hay Koki.” Shizu gật đầu. “Vậy thì, tôi có thể nhìn thấy chúng. Tại sao nó quan trọng vậy?”
“Bởi vì thứ ở trong mắt cô là những con Hoka-han này. Có một cách có thể đuổi chúng ra, thậm chí ngay cả khi chúng ở đấy đã lâu. Tôi cần nhìn rõ hơn tình trạng của mắt cô.” Shizu nhắm mắt. “Không. Tôi sợ rằng mình sẽ nhìn thấy những màu đó.”
Ginko thở mạnh. “Không đâu. Nếu giờ cô không nhìn chúng, cô sẽ không thấy tôi (*). Tôi có thể quấy rầy mushi, đưa chúng ra khỏi thói quen hàng ngày. Ngoài ra thì chỉ mất một lúc thôi.” Shizu thở dài, dù vẫn cảnh giác nhưng từ từ run rẩy mở mắt ra.
*Nguyên tác: No you won’t. If you haven’t seen them by now, you won’t see them the duration of my stay
“Được rồi” cô lẩm bẩm. Miệng Ginko vẫn duy trì trạng thái một đường thẳng khi anh tiến đến chỗ hộp thuốc và lôi ra một cây nến và một dụng cụ trông như kính viễn vọng.
“Ngồi ngay trước mặt tôi.” Shizu làm theo và ngồi xuống trước mặt anh. “Mở to mắt ra.” Một lần nữa, Shizu nghe lời, và để bản thân bị ôm trong màu sắc. Không có gì cả. Cô thở phào nhẹ nhõm. Những con đom đóm vo ve quanh mắt cô, nhảy rất nhanh.
Khi Ginko nhìn chăm chú vào mắt cô nhờ dụng cụ như kính viễn vọng thì cô nói. “Sao chúng có thể vào trong mắt tôi được nhỉ?” Ginko đáp lại một cách rất chậm, như thể mình vừa bị phân tâm.
“Khi cô nhìn chằm chằm vào ngọn lửa. Một lần nào đó cô giữ cho mắt mở lâu, thế là chúng có thể chui vào và làm tổ trong đó. Nếu như cô nhìn vào trong mắt đủ gần chúng sẽ phát sáng. Chắc chắn trong mắt cô có chúng rồi.” Ginko cất cái kính viễn vọng đi. “Nhắm mắt vào.”
Cô gật đầu và để mí mắt đóng lại. Bóng tối quen thuộc lại bao phủ lấy cô. “Anh có thể chữa khỏi cho tôi đúng không?” Ginko gật đầu và thấy cô đã nhắm mắt như yêu cầu. “Ừ, cũng khá đơn giản. Cô sẽ lấy chúng ra như cách cô cho chúng vào vậy.” Một gút sợ bắt đầu buộc chặt lấy dạ dày của cô. “Anh không định…?”
“Cô phải nhìn ngọn lửa như thể lần cuối cùng, Shizu.” Shizu nuốt khan, sau một vài phút im lặng, cô nói. “Nếu như cách này có thể giúp tôi không nhìn thấy những tiên báo ấy, tôi sẽ làm.” Ginko thắp nến lên và dập tắt chỗ than hồng trong bếp lửa nhỏ giữa phòng.
“Tôi sẽ để cây nến trước mắt cô và cô phải nhìn nó không chớp mắt cho đến khi tôi bảo cô nhắm mắt lại.” Shizu gật đầu. “Được, tôi đã sẵn sàng.” Ginko đặt ngọn lửa tí tách lại gần mắt cô. “Mở mắt ra nào.”
Cô mở to mắt. Đã được một lúc, chẳng có gì xảy ra cả. Sau đó, Ginko nhìn thấy những sinh vật màu trắng, lộn xộn trượt ra khỏi mắt cô và lắc lư vào ngọn lửa của cây nến như lũ thiêu thân. Rồi, càng nhiều những sinh vật trượt khỏi mắt cô và tất cả chúng tụ tập quanh ngọn lửa, nhảy múa và thì thào.
“Chúng thật đẹp”. Shizu lẩm bẩm, không chớp mắt. Ginko gật đầu, chớp mắt liên tục và ngắm nhìn lũ Hoka-han màu bạc trong mờ. Khi con mushi lang thang cuối cùng ra khỏi mắt Shizu, Ginko tóm lấy thời cơ.
“Nhắm mắt lại nhanh. Shizu!”
Shizu nhắm chặt mắt và đợi. Ginko thổi tắt nến, để căn phòng chìm vào bóng tối. Ginko nheo mắt lại nhìn lũ Hoka-han lơ lửng bên trên trần nhà và trong luồng ánh sáng trắng nhạt, chúng biến mất. “Cô có thể mở mắt ra được rồi, Shizu. Chúng đi rồi.”
Shizu từ từ mở mắt. “Tôi không nhìn thấy màu sắc nữa đúng không?” Ginko gật đầu. “Có muốn tôi mở cửa không?” Shizu gật mạnh rồi nhận ra Ginko có lẽ không nhìn thấy cô trong căn nhà tối om này. “Vâng! Phiền anh!” Ginko đứng dậy và chầm chậm mở một cánh cửa.
Shizu nheo mắt, ánh sáng từ ngoài vào làm đau cô, lúc đầu. Một lát sau, mắt cô đã điều chỉnh được và cô cười rộ lên trong sung sướng. “Màu sắc biến mất rồi! Biến mất rồi!” Cô nhảy bật lên, và chạy ra ngoài, quay vòng trong ánh sáng mặt trời, nhảy múa đến vui.
“Cảm ơn! Cảm ơn anh rất nhiều!” Cô cười thật to và chạy đến chỗ Ginko như một đứa trẻ. “Cảm ơn anh rất nhiều, Ginko.” Cô nói rất nhẹ và mỉm cười. Ginko phẩy tay, một nụ cười tươi hiện trên khuôn mặt. “Trước đây tôi đã gặp chuyện thế này rồi, nhưng chưa thấy trường hợp nào nặng như của cô. May là vẫn chữa được.”
“Bọn Hoka-han sẽ ra sao?” Dù những con mushi này làm cô sợ, nhưng một phần trong cô vẫn lo cho chúng. “Chúng sẽ ổn thôi. Chúng sẽ trôi dạt đâu đó để tìm ngọn lửa khác. Chúng là dạng mushi du hành, và nếu không tìm thấy vật chủ, như cô chẳng hạn, chúng sẽ không cố định ở đâu cả.” Shizu gật đầu.
“Tôi rất vui. Dù chúng làm tôi sợ, chúng vẫn là thứ đẹp nhất mà tôi từng thấy.” Ginko gật đầu. “Mushi thường trông như thế.” Ginko mỉm cười (*). “Giờ, xin phép cô, tôi phải đi rồi.” Shizu chau mày. “Nhưng anh đã đi cả một chặng dài! Chắc chắn anh đói lắm rồi!”
*Nguyên tác: Ginko smiled, although barley. Mình không hiểu although barley nghĩa là gì.
Ginko đang định phản kháng thì bụng lại réo. Kí ức về cơn đau dạ dày lại ập đến. Anh mỉm cười rồi vò đầu, hơi chút xấu hổ. “Tôi nghĩ một chút thức ăn cũng không tổn hại gì. Sau đó tôi sẽ đi. Coi như tiền ăn trả cho việc tôi giúp cô đi.”
Hai người dùng bữa ở ngoài trời, cùng nhau ngắm hoàng hôn lẫn sắc cây chuyển sang màu mận chín trong ánh sáng sắp tàn của một ngày. “Um, Ginko, anh có thể cho tôi một hoặc hai cuộn giấy về mushi không? Cả cách chữa nữa ý?” Ginko nhướng mày.
“Tôi muốn giúp đỡ người khác, như anh đã giúp tôi. Tôi muốn sống ở trong một ngôi làng và giúp đỡ mọi người. Tôi nghĩ, tôi chả còn gì để làm ở đây cả.” Shizu nói, thô bạo chỉ về phía căn nhà. Ginko nghĩ ngợi một lát, rồi nhún vai. “Được thôi. Một ngôi làng có một người biết về mushi cũng không sao cả. Tôi sẽ để lại cho cô một vài tờ.”
Người ta kể rằng có một cô gái có thể nhìn thấy màu của cái chết, cô nhốt mình lại để ngăn không cho bản thân hay ai đó phải chịu những việc do màu sắc gây ra. Tin đồn về cô từ từ lan xa, sau đó người ta lại nói cô đã được chữa khỏi và không ai tìm thấy cô nữa. Dù vậy, một thời gian ngắn sau, thiên thoại về một cô gái có thể nhìn thấy những thứ dị thường, những sinh vật như bóng ma và chữa những căn bệnh kỳ lạ mà không bác sĩ nào làm được.