Lai khứ như phong, bất niêm trần yên.
Trăng thượng huyền.
Trong ngự hoa viên, cô tịch một bóng nam tử, mái tóc dài đen tuyền, thân hoàng bào, đôi mắt ngước nhìn vầng trăng sáng. Đã có một thời hắn say mê điên đảo ánh trăng. Cô đơn một phần nhưng thỏa mãn cơn khát máu là chính. Trăng lặn rồi trăng lại mọc nhưng bao giờ cũng quay về thứ màu đỏ nhàn nhạt ấy.
Đoạn, hắn rảo bước tiến đến điện Chiêu Linh. Hoàng cung về đêm giống như đóm lửa giữa rừng, yếu ớt ánh đèn. Tuy nhiên, hắn biết điện Chiêu Linh bao giờ cũng sáng.
“Hoàng thượng giá lâm.”
“Các ngươi lui ra đi.” Lạc phi thân mặc áo sa lụa trắng, tóc cài trâm kỷ vàng, người phàng phất hương lan, lặng lẽ ngồi sau tấm màn che tiếp tục gảy đàn.
“Xem ra ngươi vẫn tao nhã như vậy”
“Hôm nay ta đến đây chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng: Rạng sáng mai, án tử hình của Diệp Tử sẽ được thi hành.” Hắn nói xong, liền bước ra khỏi điện Chiêu Linh. Lạc phi, ta rất muốn xem ngươi ngoan cố được đến bao giờ?
Lạc phi không nói gì, vẫn tiếp tục chơi đàn. Nỗi đau như thế này quá nhiều lần rồi cho đến giờ y cũng không biết nên biểu hiện như thế nào mới đúng. Hắn giết phụ hoàng y, hạ sát mẫu hậu, đổ tội cho đại huynh, ngang nhiên đem cơ nghiệp nhà y thành của hắn, sát nhập hai đất nước làm một, nhưng hắn lại không giết y. Ban đầu, y vốn định tự tử nhưng bị hắn phát hiện. Từ đó, hắn cho người giám sát y cả ngày lẫn đêm. Y cũng từng nghĩ đến việc giết hắn nhưng y biết bản thân với hắn vốn không phải đối thủ. Cho đến giờ Lạc phi vẫn không hiểu sao bây giờ mình vẫn còn sống. Đau tận xương tủy, chứng kiến từng cái chết một của huynh đệ, của kẻ thân cận, giờ thì đến người yêu. Khi mới về đây, y còn nghe rất nhiều những lời thương xót cho y. Cho đến giờ, người ta lại nghĩ Lạc phi y là kẻ bán quốc! Mỗi một lần xử trảm công khai thị chúng là một lần lời đồn đại càng nhiều. Cũng phải thôi, nếu không là phản tặc, sao đến giờ y vẫn còn sống?
Hắn luôn nói y nên quên nơi đó. Lai khứ như phong, quá khứ như làn gió thoảng qua, hơn nữa nơi đó cũng chả đối tốt gì với ngươi! Dẫu vậy, nhưng liệu hắn có biết “bất niêm trần yên”. Phải, lai khứ như phong, bất niêm trần yên ; quá khứ như gió thoảng, cõi trần ai không thể vui vẻ bên nhau!
Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bình chúc dạ du?
Mùa xuân, hắn cùng ái phi của mình đi săn bắn. Có lần, Lục phi tranh của hắn một con hươu cái, hắn nhất quyết không nhường dù cho là ái phi bắn trúng trước. Hiếm hoi lắm mới có khi ái phi có hứng thế, có chết hắn cũng không chịu nhường.
Mùa hạ, hắn đưa Lục phi ngồi thuyền xuống Giang Nam. Cả hai cùng cải trang, hắn lấy cớ thị sát dân chúng không cho ai theo hầu. Trên đường đi có ghé vào một quán trà, ái phi nhà hắn gọi điểm tâm, vừa ăn vừa ngâm nga. Về cung, hắn lập tức kêu ngự thiện phòng làm món này mỗi ngày.
Mùa đông, hắn ngày thượng triều, tối ở ngự thư phòng xong, nhất định qua chỗ Lục phi. Hắn thỉnh thoảng dẫn ái phi đi nướng khoai, không thì ngịch tuyết, còn không thì sẽ đi ngủ!
Còn mùa thu, hắn thường ngắm trăng với ái phi hàng đêm. Ái phi hắn thích câu thơ của Lưu Hi Di:
Niên niên tuế tuế hoa tương tư
Tuế tuế niên niên nhân bất đồng
(Năm năm tháng tháng hoa còn đó
Tháng tháng năm năm khách đổi rời…)
Hắn vô cùng không thích tư tưởng trong gặp mặt đã nhuốm màu chia li, chỉ vì tư tưởng đó mà ái phi của hắn lúc nào cũng làm việc tiêu cực, không thích vui chơi nhiều. “Trú đoản khổ dạ trường, hà bất bình chúc dạ du?”. Ngày ngắn khổ đêm dài, sao chẳng đốt đuốc chơi?
Hỏi thế gian tình là gì?
Cứ thế vài năm trôi qua, cuộc sống cứ thế trôi.
Lạc phi lặng nhìn dòng nước chảy.
Yên bình quá, phải yên bình quá….
Đã từ bao giờ, tự bản thân y lại thấy thích cuộc sống này mất rồi. Hắn, con người hắn cứ thản nhiên đi sâu hơn vào lòng y, đến lúc này y nhận ra thì ra nghĩ đến việc rời bỏ hắn lại khó khăn đến thế. Y vẫn nhớ trước kia, thân là hoàng tử đồng nghĩa với việc dấn thân vào con đường tranh giành ngôi báu. Lúc nào cũng tranh đấu, cũng lo nghĩ, không từ thủ đoạn. Nhờ vè ngoài mĩ thiếu y lợi dụng vài phe, dẹp bỏ được rất nhiều người ngáng đường mình. Rồi thì nhị huynh ám hại y, y cơ hồ lâm vào đường cùng. Không còn gì cả. Sau hắn xuất hiện với tư cách là phò mã gia. Hắn nham hiểm để Quốc cữu và Lý vương gia đấu nhau, mình ngư ông đắc lợi. Thâu tóm hết quyền lực rồi thì hắn đồ sát, nhưng lại lập y làm phi. Với thứ tình yêu méo mó này, y cũng không lạ gì, chả còn gì y cũng kệ hắn.
Y, bát hoàng tử làm vương phi…
Y, nam tử của nước kẻ thù làm Lạc phi…
Y, Lạc phi, giờ lại được phe đứng về phía hoàng tộc năm xưa yêu cầu giúp đỡ, ám sát Hoàng Thượng…
Cái gọi là máu mủ ruột thừa chính là cái không thể cắt đứt! Cái gọi là tình nồng cuốn chặt chính là cái không chịu cam tâm. Hai cái tình, không cái nào sai. Sai chỉ sai ở hoàn cảnh thôi.
“Đai áo lộng cài không hối hận
Tương tư héo úa cả thân gầy
Sắc cỏ khói xanh sáng chiểu mãi
Không lời ai dám tỏ ý hoa
Muốn say một trận cho thỏa niềm đau
Sao lòng mãi trống trải
Hỏi thế gian tình là gì?
Mà làm người ta sống chết có nhau…”
Vợ chồng như chim sống liền cành!
Ngươi từng nói vợ chồng như chim sống liền cành, cớ sao bây giờ ngươi lại tự đi một mình.Lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã không sao thoát khỏi đôi mắt sắc lạnh u buồn ấy, ta đã tự hứa với mình phải xóa đi nỗi u buồn đó. Ta đã từng nói với ngươi có chuyện gì hãy cứ tin ta, gánh nặng của ngươi cứ dồn hết cho ta, ngươi cứ thoải mái sống là được. Sao ngươi cứ thích giải quyết mọi thứ một mình!
Sáng hôm ấy, người ta tìm thấy xác Lạc phi nổi trên sông. Nghe nói Hoàng Thượng sau khi đọc được di thư của Lạc phi, đã huy động toàn bộ quân đội vây Liễu phủ và Hạ phủ của hai vương gia giàu có bậc nhất, tiến hành khám xét, và bắt được sạch bọn phản loạn. Cũng nghe đâu, Hoàng Thượng cũng không đến điện Chiêu Linh nữa.
Mùa xuân đến, người lại một mình đi săn hươu.
Mùa hạ thì ăn điểm tâm ở Giang Nam
Mùa đông, Hoàng Thượng lại nướng khoai lang.
Mùa thu, đêm nào người cũng ngắm trăng…
Người, trước không lập hậu, sau cũng không lập hậu. Mẫu nhi thiên hạ là nam nhân không phải rất chối sao?
Người, trước lập một phi, sau không lập phi.
Duy chỉ có ngắm trăng xưa nay vẫn thế. Ngày xưa chỉ vì câu nói ngắm trăng là tao nhã mà thành ra thích ngắm trăng. Giờ cũng không bỏ được. Trăng lúc tròn lúc khuyết, nhưng lúc nào cũng xuất hiện cũng như ta sẽ không bao giờ xa bệ hạ…